Trình Mặc Phỉ cứ thế ôm một bụng bực bội suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Thẩm Ngung phát hiện mình gần như chẳng nhớ được chuyện gì sau khi say rượu. Cậu chỉ nhớ mang máng cảnh mình thử thăm dò cách tỏ tình với Trình Mặc Phỉ, và việc mình muốn làm một bó hoa từ vỏ quýt cho anh.
Có vẻ như cậu không làm loạn khi say, chỉ không biết có lỡ lời hay không.
Cậu cảm nhận được một chút thay đổi trong tâm trạng của Trình Mặc Phỉ, nhưng thái độ anh đối với cậu vẫn như thế. Thử thăm dò vài câu mà không thu được kết quả, Thẩm Ngung cũng chẳng bận tâm nữa.
Dù có lỡ nói gì thì cũng kệ thôi, dù gì cậu cũng đã quyết định chuẩn bị tỏ tình với anh rồi.
Buổi trưa, cả nhóm ăn một bữa tại khu nghỉ dưỡng, rồi chậm rãi xuống núi trở về thành phố.
Trình Mặc Phỉ lái xe thẳng về nhà, trước tiên đưa Thẩm Ngung đến chỗ Trình Chỉ Ngữ — buổi học bổ túc vốn sắp xếp vào buổi sáng đã bị dời sang buổi chiều.
Nghe tin con trai trở về, mẹ Trình vừa mừng vừa lo, sợ anh lại nghĩ quẩn mà vào bếp. Bố Trình thì dứt khoát gọi tài xế đến đón anh đến công ty uống trà chiều.
May mà lần này Trình Mặc Phỉ chỉ đưa Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà về phòng chơi game, không bén mảng đến khu vực bếp núc.
Không có Thẩm Ngung ở đây, cộng thêm chuyện tối qua, tâm trạng Trình Mặc Phỉ có phần uể oải.
Vừa hay có một số trò chơi cần hai người cùng đội, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715371/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.