Sau khi yêu nhau, hai người dính lấy nhau không rời, tiến triển cực nhanh, ngoại trừ bước cuối cùng thì hầu như cái gì cũng làm qua rồi.
Đại học, chính là khoảng thời gian tràn đầy tinh lực nhất.
Thẩm Ngung vẫn luôn suy nghĩ xem khi nào mới thích hợp để tiến đến bước cuối cùng.
Chọn ngày không bằng hành động ngay.
Cậu thích làm chuyện này khi tâm trạng đang rất tốt hoặc rất tệ — tâm trạng tốt thì càng có không khí, tâm trạng tệ thì chỉ cần tận hưởng, cảm xúc tiêu cực cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cậu được nữa.
Hôm nay, tâm trạng của cậu từ cực kỳ tệ đến cực kỳ tốt, nếu không làm gì thì thật có lỗi với bản thân.
Đúng lúc tối nay cũng không về nhà, ở khách sạn, sẽ không bị người nhà phát hiện ra điều gì khác lạ.
Cậu không bàn bạc trước với Trình Mặc Phỉ mà lặng lẽ sắp xếp mọi thứ.
Bởi nếu nói trước, có khi lúc còn ở quán net người ta đã đỏ mặt như cà chua chín rồi, tâm trí lơ đãng thì còn chơi game nghiêm túc sao được nữa, vậy thì thà không báo trước còn hơn.
Cũng coi như một bất ngờ nho nhỏ.
Sau khi sắp xếp xong cho bé chuột, Thẩm Ngung thấy đơn hàng trên ứng dụng đã hiển thị "hoàn tất giao hàng", nghĩ chắc Trình Mặc Phỉ đã lấy được đồ.
Không biết anh có phát hiện ra "đồ" trong đó là gì không?
Thẩm Ngung ngồi trên giường, nở nụ cười đầy mong đợi nhìn về phía cửa, chờ đợi người sắp xuất hiện.
Khoảng mười phút sau, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715382/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.