Họ dựng một tấm bia đá tám cạnh lớn trên mộ tôi, nói với bên ngoài rằng đó là để cầu phúc cho tôi, giúp tôi sớm được đầu thai.
Nhưng thực tế, tấm bia đó đã được ngâm trong một loại dầu kỳ bí suốt 81 ngày, chỉ để trấn áp tôi, khiến tôi tan thành tro bụi.
Nỗi hận thù ngút trời gần như nuốt chửng tôi. Tôi chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, ánh mắt đỏ ngầu, căm phẫn đến mức muốn lao lên, cắn xé từng mảnh thịt của Lục Tân Nam.
Tôi ngửa mặt lên trời, gào thét đến khản cả giọng, chất vấn ông trời tại sao lại bất công đến vậy!
Tôi là trẻ mồ côi thì sao? Đó là lỗi của tôi ư? Đó là điều tôi chọn hay sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng làm điều gì xấu. Tôi từng nghĩ, những khổ đau mình trải qua, tuyệt đối không để người khác phải nếm trải.
Khi trưởng thành, mỗi tháng tôi đều trích tiền quyên góp cho cô nhi viện, tích đức hành thiện. Tôi mang theo một tấm lòng chân thành gả cho người đàn ông đó, mong muốn cùng anh ta xây dựng một gia đình ấm áp. Nhưng tôi nhận lại được gì?
Bị đẩy từ ban công xuống đất, c.h.ế.t thảm. Vậy mà chưa đủ, họ còn muốn tôi tan biến mãi mãi, không thể đầu thai, để hồn phách tôi vĩnh viễn không siêu thoát.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Ngay lúc tôi đang tràn ngập căm phẫn và tuyệt vọng, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp đùng đoàng.
Một tia sét khổng lồ từ tầng mây đen dày đặc bổ thẳng xuống.
Tôi nghĩ, có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-hien-than-ngu-du-thap-tu-chau/30951/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.