Nghiên Thời Thất nhìn tấm thẻ phòng với vẻ ngờ vực, đang định ngẩng đầu hỏi thì thấy nhân viên phục vụ vừa nãy đã đi rồi. 
Cô nhìn xung quanh, nhưng cách ăn mặc của nhân viên phục vụ trong hội trường đều giống nhau, nửa buổi cũng không thu hoạch được gì. 
Tần Bách Duật bảo người ta đưa cho cô một tấm thẻ phòng, chuyện này… quá kỳ quặc! 
Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ mấy giây, thêm nữa là cô hiểu Tần Bách Duật. 
Cô im lặng nở nụ cười nhẹ, đi về phía nhà vệ sinh. 
Không đầy năm phút sau, Nghiên Thời Thất chầm chậm đi ra, một tay cầm túi xách, tay kia cầm thẻ phòng, băng qua đám đông muôn hình muôn vẻ, bước vào thang máy. 
Ở xa xa, nhân viên phục vụ kia liên tục quan sát tầng lầu nơi thang máy dừng lại, chốc lát sau mới lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi… 
Khách sạn Tế Châu có ba mươi tầng. 
Lúc ra khỏi thang máy, Nghiên Thời Thất lần theo bảng hướng dẫn trên tường đi đến phòng số 3086, đứng trước cửa, gõ nhẹ. 
Ba giây sau, cửa mở ra một khe hở cỡ hai đầu ngón tay, bên trong sáng mờ, không nhìn rõ cảnh vật. 
Nghiên Thời Thất không vội đi vào, dường như người trong phòng cũng vô cùng nhẫn nại chờ cô. 
Người bên kia cánh cửa như muốn thi im lặng với cô. 
Nghiên Thời Thất gõ ngón tay thon dài trắng trẻo lên môi, tay cầm thẻ phòng nhẹ nhàng áp lên cửa, “Thưa ông, thẻ phòng của ông rơi mất rồi!” 
Cô đang đánh cược, cược trong phòng là một người đàn ông! 
Lần này, cửa phòng 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755645/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.