Lời tỏ tình có lãng mạn đến đâu cũng phải quay về với cuộc sống thường nhật. Sau khi cùng Giang Cố sắp xếp hai mươi món quà lên kệ xong, đợi cậu cất chìa khóa rồi đi tắm, Tư Hành mới thu dọn những hộp giấy gói quà mang ra ngoài cửa.
Trình Chanh hiếm khi không phải tăng ca vào đêm Giáng Sinh, vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Tư Hành đang sắp xếp chồng giấy gói và ruy băng trước cửa. Cô bật cười nói: "Anh tặng nhiều quà thế này à, không phải là chất đầy nhà để Tiểu Cố mở quà đấy chứ? Anh không sợ cậu ấy mệt rồi chính anh lại thấy xót à?"
Tư Hành chỉ cười, cả người toát ra vẻ dịu dàng mà chỉ khi đối mặt với Giang Cố mới có.
Trình Chanh là ai chứ, lăn lộn bao nhiêu năm, ánh mắt sắc bén vô cùng, liếc một cái liền nhìn ra vấn đề, nhướn mày nói: "Anh đây là... được như ý nguyện rồi?"
Nụ cười trên mặt Tư Hành không thể che giấu được nữa, anh thoải mái gật đầu: "Đúng vậy, đạt được rồi."
Trình Chanh có chút tiếc nuối lắc đầu: "Dễ dàng vậy đã để anh đạt được mục đích rồi."
Nói xong cô lại thấy lời mình có phần không đúng, Giang Cố nhìn bên ngoài mềm mỏng vậy thôi, chứ bên trong chẳng phải cừu non gì. Ai thắng ai thua, thật sự không thể nói chắc được.
Dù sao thì nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ, ở bên nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, nên lúc này Trình Chanh không hề bất ngờ, chỉ cười nói: "Chúc mừng nhé."
Tư Hành khách khí đáp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-om-yeu-duoc-nang-niu-trong-tim/1014667/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.