🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi nhìn đến hai cái tên này, ngoài trừ hai chị em Ôn Thu và Ôn Đông, những người khác đều theo bản năng muốn nhìn Mạnh Tình, nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống.

Ngày hôm qua thầy hướng dẫn đã chọn Mạnh Thiên Hữu, Mạnh Tình đi thay cậu ta, buổi tối về liền xảy ra khác thường. Kết quả hôm nay lại đến bà, nếu bà đi thêm một lần, không ai biết bà sẽ ra sao.

Có thể, bà sẽ không sống nổi nữa.

Cũng có thể, bà sẽ trở nhân cực kỳ đáng sợ.

Tống Cường hỏi Mạnh Thiên Hữu ngay: “Hôm qua mẹ cậu đi thay cậu, hôm nay cậu sẽ đi thay bà ấy sao?”

Vẻ mặt khó xử và ánh mắt né tránh của cậu ta đã nói lên tất cả, bọn họ cũng đều biết cậu ta không muốn đi thay cho mẹ của mình, bọn họ cũng biết cậu ta nghĩ cái gì. Nếu cậu ta đi thay mẹ mình thì sẽ có thêm một người khác thường, nếu mẹ cậu ta đã khác thường rồi, vậy thì thà cứ đi thêm một lần đi.

Như vậy, cậu ta cũng sẽ được an toàn trong toàn bộ trò chơi này.

Nếu người khác có thể nghĩ đến những gì cậu ta đang nghĩ, chứng minh quyết định này có thể hiểu được, không phải không lý trí, chỉ là khó tránh khỏi ích kỷ máu lạnh.

Mạnh Tình giống như không cảm thấy như vậy, Tống Cường mới vừa hỏi xong, bà liền ngẩng đầu nói: “Không, trời phù hộ không thể đi, tôi đi, tôi đi…… đến nhà xác.”

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía bà, Mạnh Tình giống với Tống Minh Lượng, tư duy ban ngày dường như vẫn ít nhiều giữ lại như người bình thường, cho nên không có vẻ đáng sợ. Bà mặc mặc áo dài tay, quần dài nhưng không giấu được mùi tanh tanh trên người.

Ôn Thu nói tối hôm qua không biết bà đã làm cái gì trong nhà vệ sinh, làm ra rất nhiều máu, mùi tanh này hẳn là mùi tanh của máu, nhưng cũng không hoàn toàn là nó.

Nếu hai mẹ con họ đã quyết định như vậy, những người khác sẽ mặc kệ, bọn họ cũng không tư cách này.

Còn lại là Ôn Đông. Hiển nhiên Ôn Thu không muốn để cậu ta đi, cô là người cảm nhận sâu sắc nhất về sự quỷ dị của người đã từng đến nhà xác.

Khi ăn cơm trưa, cô lại đến bàn của bọn họ.

Ôn Thu: “Hoa Hạo Minh, chúng ta nói chuyện đi.”

Hoa Hạo Minh luôn không thích loanh quanh lòng vòng vô nghĩa: “Cô nói thẳng đi.”

Ôn Thu: “Anh có thể đi thay cho em tôi không, anh ra điều kiện.”

Hoa Hạo Minh: “Không thể.”

Không ngờ anh ta sẽ từ chối dứt khoát như thế, Ôn Thu dừng một chút, “Bao nhiêu tiền cũng được, anh muốn vũ khí cũng đước.”

Hoa Hạo Minh: “Xin lỗi, tôi cũng không nắm chắc.”

“Sao anh có thể không nắm chắc? Trong top 20 người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, thành viên của đội Công Kiên* thuộc Cục quản lý trò chơi, anh có thể không nắm chắc?” Ôn Thu có thể hơi sốt ruột, trực tiếp sổ một hơi.

*Tên một cách đánh tiến công tiêu diệt quân địch phòng ngự có công sự kiên cố bằng binh lực, hoả lực mạnh.

Hạ Bạch và Lận Tường liếc nhìn Hoa Hạo Minh một cái, lại cúi đầu ăn cơm, làm bộ như chưa nghe được gì cả.

Hóa ra “Bộ phận khác” mà lão Dương nói gọi là Cục quản lý trò chơi.

Hoa Hạo Minh vẫn không dao động, “Nếu cô biết tôi thuộc đội Công Kiên, chắc cô cũng nên biết lý niệm của đội chúng tôi, qua ải trò chơi được đặt lên hàng đầu, mạng người đều ở phía sau. Tôi đi xảy ra chuyện, em trai cô có thể qua ải trò chơi sao?”

Ôn Thu bị anh ta làm nghẹn đến không được, hít sâu hai hơi, “Anh đúng là đáng ghét y như trong lời đồn.”

“……”

Ôn Đông cũng đến. Cậu ta biết chị mình đến đây vì chuyện gì, cảm thấy việc này nên để tự cậu ta đi thì sẽ có thành ý hơn.

“Anh Hoa , có phải anh rất mạnh không? Nếu anh có cách, nhà tụi em có tiền……”

Hoa Hạo Minh từ chối như máy móc, thái độ của Ôn Đông rất tốt, anh ta cũng không cho cậu ta cơ hội nói hết, “Xin lỗi, tôi không có cách.”

Ôn Thu thấy thế càng tức, “Đừng xin anh ta nữa, chị đi thay mày!”

Ôn Đông hiểu thái độ của Hoa Hạo Minh, cậu ta nói: “Em tự đi vậy.”

“Mày đi? Nếu mày xảy ra chuyện gì, chị nên ăn nói thế nào với bố mẹ?” Vừa nghe là biết cô còn rất giận, mà lửa giận còn đang tăng chứ không giảm.

Ôn Đông nói: “Cái gì mà ăn nói thế nào? Chúng ta đều là con của bố mẹ, đều giống nhau cả, chị xảy ra chuyện em cũng sẽ không biết nên ăn nói thế nào.”

Ôn Thu cười một tiếng, “Chúng ta không giống nhau.”

Ôn Đông nhíu mày, “Chỉ có chị cảm thấy không giống thôi.”

Ôn Thu còn muốn nói cái gì nữa, thoáng nhìn ba cái mặt đang muốn hóng hớt, cô túm Ôn Đông rời khỏi căn tin.

Bọn họ đi rồi, bé Lận Tường tò mò lập tức hỏi: “Anh, vừa rồi Ôn Thu nói Cục quản lý trò chơi là cái gì? Đội Công Kiên chẳng lẽ chính là đội cảm tử mà anh từng nhắc đến sao? Anh còn nằm trong top 20 người chơi đứng đầu sao!”

“Sau khi trò chơi đến thì có rất nhiều tổ chức người chơi xuất hiện, Cục quản lý trò chơi là một tổ chức tương đối chính thức trong số đó, chính là Cục quản lý trò chơi và sự kiện đặc biệt.” Hoa Hạo Minh đơn giản giải thích một câu, hỏi: “Chẳng lẽ ta không giống sao?”

Lận Tường nói ở trong lòng trông không giống lắm.

Tuy rằng không biết có bao nhiêu người chơi trong thế giới này, nhưng top 20 nói thế nào cũng có tên tuổi, hơn nữa cái tên đội Công Kiên vừa nghe còn rất vĩ đại và trâu bò nữa.

Hoa Hạo Minh ngày thường trông rất tùy tiện, thật sự không giống người mạnh như vậy.

Cậu ta lại nghĩ đến tối hôm qua, cậu ta dùng hết sức cũng cản không được chốt cài cửa, nhưng lại bị kiếm dẻo không biết xuất hiện từ đâu của Hoa Hạo Minh nhẹ nhàng chặn lại.

“Giống giống giống, nhưng vừa rồi chị ấy nói anh y như lời đồn, nghe không giống lời hay.”

Hoa Hạo Minh không thèm để ý nói: “Tôi có tiếng tốt trong đội của mình lắm.”

“……”

Các anh không phải nên được tạo thành từ một nhóm người vĩ đại, khiến cho người ta vừa nghe đến là rớt nước mắt sao?

Lận Tường: “Nhất định có hiểu lầm gì rồi, có điều, anh biểu hiện lạnh lùng như thế, đúng là dễ bị hiểu lầm lắm.”

Cậu ta nói liền tự tìm không thú vị hỏi: “Anh, nếu ngày mai thầy hướng dẫn chọn em, anh cũng sẽ không thay em đúng không, mặc dù em cho anh một trăm triệu?”

“Ừm, không.” Hoa Hạo Minh trả lời hết sức khẳng định, không hề biết mình sẽ tồn thương trái tim của thiếu nam, “Ngoại trừ Hạ Bạch, tôi sẽ không đi thay cho bất kỳ ai.”

“……?” Hạ Bạch chậm rãi nâng đầu lên.

Lận Tường vừa hâm mộ vừa cảm khái, “Không hổ là bạn của bà con xa của Hạ Bạch bà.”

“……”

Hạ Bạch vội nuốt miếng cơm trong miệng xuống, “Tôi không cần anh đi thay.”

“……”

Cuối cùng, chiều hôm nay là Mạnh Tình và Ôn Đông đi chuẩn bị cho tiết dạy.

Bọn họ cũng đứng chờ ở bên ngoài tòa nhà giải phẫu thực nghiệm giống như trước.

Khuôn mặt Ôn Thu vẫn luôn lạnh lùng, Hoa Hạo Minh chủ động chào hỏi cô cũng không để ý tới.

Lận Tường nhỏ giọng nói: “Anh, có đôi khi anh thẳng quá đấy.”

Hoa Hạo Minh: “Là bị đội trưởng của chúng tôi ảnh hưởng đó.”

Có thể là vì bọn họ đã biết anh ta là thành viên của đội Công Kiên thuộc Cục quản lý trò chơi, khi anh ta nói chuyện cũng rất tùy ý nhắc đến đội của bọn họ.

Lận Tường nhân cơ hội hỏi: “Anh, có phải đội trưởng của các anh rất mạnh hay không?”

Hoa Hạo Minh hít vào một hơi, dáng vẻ rất đau răng, “Đừng hỏi nữa.”

Lận Tường liền ngoan ngoãn không hỏi nữa, cậu ta luôn tò mò nhưng cũng có điểm dừng.

Hạ Bạch thì lại có chút tò mò, là người thế nào mà có thể khiến cho Hoa Hạo Minh có dáng vẻ này.

Lần này Mạnh Tình và Ôn Đông còn chưa đầy nửa giờ nữa đã ra ngoài.

Bọn họ vừa ra đến, Ôn Thu liền vội vàng đi đến bên cạnh Ôn Đông, hỏi cậu ta: “Thế nào?”

Trước đó có hai ví dụ, Ôn Đông không xác định nói: “Em cảm giác không sao, không biết cảm giác của em có đúng không.”

Trước mặt Mạnh Tình không có người tới gần, ngày hôm qua bà bước ra, Mạnh Thiên Hữu lập tức chạy lên đón, lần này tuy rằng cậu ta có tiên lên vài bước, nhưng không lại gần mà chỉ cách xa vài bước.

Mạnh Tình cũng không vừa ra đã vội chạy đến ôm chặt lấy Mạnh Thiên Hữu như hôm qua, bà chỉ là vừa ra liền nhìn Mạnh Thiên Hữu, ánh mắt trống rỗng.

Mấy người âm thầm đánh giá bà, cũng không nói gì.

Tiết giải phẫu buổi chiều, lại là hai thầy trò Hạ Bạch và Giáo sư Lưu giao lưu hài hòa với nhau.

Lần này miệng của thầy đại thể vẫn bị khâu, Hạ Bạch đề nghị cắt chỉ khâu trên miệng để nghiên cứu khoang miệng, nhưng luôn bị Giáo sư Lưu từ chối.

Quả nhiên có vấn đề.

Bọn họ đều nghĩ tới bị khâu miệng sau khi chết của Tống Cường.

Tối hôm nay, mấy người chơi đều có tâm sự nặng nề. Ngoại trừ nhóm của Hạ Bạch, ba gia đình khác, mỗi người đều có người từng vào nhà xác, buổi tối lại không biết sẽ xảy ra cái gì.

Ôn Thu đến nói với Hạ Bạch: “Hạ Bạch, làm phiền cậu quan sát Ôn Đông một chút, một khi nó có vấn đề thì nhắn tin cho tôi ngay nhé.”

Hạ Bạch gật đầu.

Hoa Hạo Minh hỏi: “Cô thì sao?”

“Đêm nay nếu Mạnh Tình còn đến nhà vệ sinh, tôi nhất định sẽ xem rõ rốt cuộc dì ấy làm gì.” Ôn Thu nói: “Chỉ là, tôi chỉ có một mình, hơn nữa dì ấy lại từng vào nhà xác hai lần, nếu có nguy hiểm, tôi gửi tin nhắn cho anh, anh nhất định phải lên đấy.”

Hoa Hạo Minh đồng ý.

Buổi tối lên lớp xong, sau khi trở lại ký túc xá, bầu không khí căng thẳng hơn hai ngày trước rất nhiều.

Ôn Đông không ngừng run chân, trông rất căng thẳng, cậu ta là người đầu tiên biết mình sẽ bị biến đổi khác thường sau khi vào nhà xác, nhưng không biết mình sẽ biến thành cái gì.

Vì để xoa dịu cậu ta, Hạ Bạch nói chuyện với cậu ta một lát. Khi sắp tắt đèn, Hạ Bạch muốn lên giường, Ôn Đông bỗng nhiên kéo cậu lại.

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía cậu ta, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình, cụ thể là nhìn chằm chằm vào môi của mình, ánh mắt chuyên chú sâu thẳm.

“Hạ Bạch, môi cậu hồng quá.”

Hạ Bạch cũng nhìn chằm chằm cậu ta nhìn vài giây, sau đó rút tay khỏi tay của cậu ta rồi lên giường.

Đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ, toàn bộ trường học chìm vào bóng tối.

Mạnh Thiên Hữu: [ Ôn Đông cũng không bình thường sao. ]

Cậu ta vẫn luôn nằm ở trên giường không lên tiếng, cũng đang căng thẳng mà chú ý tình huống của ký túc xá.

Hạ Bạch không trả lời cậu ta, trong phòng ký túc xá có hai người không bình thường, một người muốn lột quần cậu, một người nói môi cậu hồng, Hạ Bạch quấn chặt chăn.

Phòng ký túc xá chìm vào yên tĩnh, hai người còn bình thường luôn chú ý đến động tác của hai người khác thường.

02: 05 tối, Ôn Đông ở đối diện giường của Hạ Bạch cử động trước. Cậu ta leo xuống giường, sau đó tìm kiếm khắp phòng.

Người trên giường số 4 căng cứng thành xác ướp, sau khi Hạ Bạch quét qua bọn họ, cậu đành phải trở mình lén lút nhìn xuống.

Ôn Đông tìm ra một cái gương.

Khi Hạ Bạch đang muốn xem cậu ta muốn làm gì, một tiếng thét hoảng sợ chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong ký túc xá.

Tiếng thét chói tai đến từ tầng trên, chính là chị gái của Ôn Đông đang cầm gương, Ôn Thu.

Tiếng hét hoảng loạn lớn đến mức bọn họ có thể nghe thấy rõ ngay cả khi đang ở tầng dưới, giống như cô gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.

Hạ Bạch trực tiếp leo xuống giường, lao thẳng lên trên lầu. Tối hôm qua cậu nhìn thấy Tống Minh Lượng rời khỏi phòng ký túc xá, không bị phạt cái gì, cho nên rời đi không hề dây dưa tý nào.

Mạnh Thiên Hữu do dự một chút, bạn cùng phòng của Ôn Thu chính là Mạnh Tình, cậu ta vẫn đuổi theo.

Hạ Bạch gặp được Hoa Hạo Minh và Lận Tường ở chỗ cầu thang, ba người không nói tiếng nào, không bỏ lỡ một giây nào lao đến phòng ký túc xá của Ôn Thu.

Cửa phòng 405 vẫn đóng lại, Hoa Hạo Minh kêu Ôn Thu một tiếng, bên trong truyền đến tiếng đáp lại mang theo nức nỡ yếu ớt.

Anh ta trực tiếp đá văngcửa, mùi tanh nồng nặc ập vào trước mặt, khiến cho dạ dày cuồn cuộn lên.

Hạ Bạch ấn di động sáng lên, chiếu về hướng nhà vệ sinh.

Cấu trúc của ký túc xá nam và nữ trong tòa nhà ký túc xá này giống nhau, nhà vệ sinh ở phía bên kia của bốn chiếc giường, không gần ban công, là nhà vệ sinh kín. Nhà vệ sinh nửa mở, nhưng không thấy rõ bên trong.

Một vũng máu lớn tràn ra trên mặt đất bên ngoài, vũng mãu tràn qua chân Ôn Thu, thậm chí còn đang tràn ra ngoài.

Ôn Thu ngồi gục ở cửa nhà vệ sinh, quần áo màu trắng và tóc đều bị nhuộm đỏ, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương tại cánh cửa âm u cũ nát kia.

Hoa Hạo Minh hỏi cô sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ hoảng hốt mà thốt ra những âm tiết vô nghĩa, trong mắt tan rã giống dường như vẫn phản chiếu cảnh tượng khủng khiếp mà cô vừa nhìn thấy.

Đêm nay cô vẫn luôn không ngủ, căng thẳng mà quấn chặt chăn.

Đêm nay quả nhiên Mạnh Tình lại vào nhà vệ sinh.

Cô nghe rõ ràng từ đầu đến cuối, nghe được tiếng Mạnh Tình xuống giường, nghe được tiếng Mạnh Tình mở cửa nhà vệ sinh, nghe được tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.

Ban đầu cô không động đậy, nghe tiếng nước chảy ào ạt mà chuẩn bị tâm lý cho mình, bóng người đẫm máu đêm qua nhìn chằm chằm vào cô đã để lại cho cô một bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Thằng cún Hoa Hạo Minh luôn nói đây không phải là lần đầu tiên cô vào trò chơi, nhưng nỗi sợ hãi bản năng của con người có thể biến mất sau khi trải qua một lần không? Cô chỉ là vào trò chơi nhiều hơn người khác hai lần mà thôi, không phải thành thần rồi.

Mãi cho đến khi cô lại ngửi thấy mùi máu tanh không nguyên chất kia, cô biết cô không thể không đi xem.

Cô lặng lẽ di chuyển đến cửa nhà vệ sinh trong bóng tối với tốc độ còn chậm hơn đêm qua, ngay đến hô hấp cũng theo bản năng ngừng lại.

Không cần cô cố ý mở cửa, khe hở đủ rộng để cô có thể nhìn vào trong.

Đôi bàn tay cô ấn lên vũng máu, quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng giảm độ cao và phạm vi ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào nhà vệ sinh tối tăm.

Một chùm ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động chiếu vào nhà vệ sinh tối tăm ẩm ướt, không thể chống lại bóng tối tràn ngập bên trong, nhưng có thể xua tan bóng tối của người trước mắt, lưu lại một tầng kính lọc mờ nhạt.

Một bóng người đang ngồi trên mặt đất quay lưng về phía cô, nước trong vòi hoa sen chảy từ đầu đi qua cơ thể bà.

Mạnh Tình có làn da cực kỳ trắng, có một mái tóc xoăn đen dài, trong hoàn cảnh tối đen, mái tóc đen dài buông xuống sau lưng hòa vào trong bóng tối, cơ thể trắng nõn dường như bị chia thành hai mảnh.

Hình như là cảm thấy có người nhìn mình, bà chậm rãi quay đầu.

Khuôn mặt đầy những bọt nước,, miệng há rất lơn, ánh mắt trống rỗng.

Cơ thể của bà cũng quay lại theo động tác quay đầu của bà.

Ôn Thu thấy được cơ thế và những gì cơ thể của bà đang che chắn, thét lên một tiếng chói tai theo bản năng rồi lao ra ngoài, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Trong phòng vệ sinh ẩm ướt với cống thoát nước bị tắc, Mạnh Tình chỉ có một khoang cơ thể trống rỗng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.