🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mã Đồng Phong không thể nghe được nữa, tức giận đứng dậy, “Chúng bây vẫn còn là con người sao!”

Trong cuộc trao đổi tin tức vừa rồi, bọn họ đã biết nơi sinh ra và trải nghiệm sống đơn giản của mấy nữ diễn viên kia, Mã Đồng Phong cũng xuất thân từ nông thôn là người phẫn nộ nhất, dưới cái nhìn của ông, mấy cô gái đó có người cho dù phải táng gia bại sản cũng muốn diễn viên, có người thì từ bỏ thi đại học, cô gái từ bỏ thi đại học còn là người duy nhất học cấp 3 ở trong thôn, lẽ ra cô ấy có thể trở thành một sinh viên đại học rồi.

Các cô hy sinh mọi thứ chỉ để có cơ hội thoát khỏi bùn lầy.

Ông đã không còn dám nhìn vào ánh mắt tràn ngập mong đợi của mấy cô gái đó, cô gái xinh đẹp như thế, cô gái thông minh như vậy, sao các cô biết mình sẽ phải trải qua những gì.

Không phải là con đường rực rỡ phủ đầy hoa mà các cô nhìn thấy.

Không phải.

Mã Đồng Phong phẫn nộ mà túm chặt lấy cổ áo của biên kịch, hai mắt đỏ lên, “Chỉ vì thỏa mãn mấy sở thích bi.ến th.ái của chúng bây, chỉ là một trò chơi cho bọn họ thôi sao!”

“Không phải tôi! Không liên quan đến tôi, tôi chỉ là lấy tiền viết kịch bản, tôi không làm gì cả.” Biên kịch bị Mã Đồng Phong dọa sợ tới mức liên tục giải thích, anh ta còn chưa rõ sao người đàn ông này lại đột nhiên giận dữ như thế.

“Mày cũng không phải là thứ tốt gì!” Mã Đồng Phong rất muốn đấm vào tim anh ta một phát, xem tim của anh ta có biết đau hay không, nhưng ông biết, biên kịch đúng là không phải đám người bắt đầu, cũng không thể làm biên kịch bị thương nặng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ mà buông tay.

Ông quay đầu nhìn về phía phim trường, im lặng, vẻ mặt bất lực tang thương.

Hạ Bạch cũng không nói gì, ngồi ở một bên yên lặng ăn lê bổ sung năng lượng.

Nhị Oa ngồi xổm rất gần phía sau cậu, đôi tay che lỗ tai lại.

Cảm xúc Mã Đồng Phong chậm rãi bình tĩnh lại, xoa xoa đôi mắt, “Chúng ta phải ở đây xem họ quay xong phim rồi mới có thể nhìn thấy đường ra ngoài sao?”

Quách Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Lão Mã, đây là chuyện đã xảy ra, chúng ta không ngăn cản được.”

Vẻ mặt của Mã Đồng Phong càng thêm nản lòng, sinh lực hao mòn, “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?”

Lăng Trường Dạ nhìn về phía biên kịch run bần bật, biên kịch không biết đang tự bổ não ra cái gì, tự mình hù mình khóc òa lên, “Thật sự không liên quan đến tôi mà, tôi không có làm gì hết! Đừng giết tôi, tôi không dám nữa đâu!”

Lăng Trường Dạ nói: “Nên đưa cậu ta về đi.”

Vừa nghe anh nói như vậy, biên kịch kinh ngạc mà nhìn qua.

Hạ Bạch: “Bảo xác chết đưa anh ta về sao?”

Biên kịch lại muốn khóc.

Hai xác chết ở bên trái và bên phải kéo anh ta lên, biên kịch sợ tới mức run bần bật.

Quách Dương: “Đi, đi mau.”

Biên kịch: “Không, tôi không đi, không phải, tôi không muốn đi.”

Quách Dương đá một đá vào mông của anh ta, “Trở về lo viết kịch bản của anh đi, đừng nói câu không nên nói, biết không?”

“Biết, biết rồi!” Biên kịch liên tục gật đầu, cẩn thận chạy đi mấy bước, anh ta liền dừng lại chỉnh quần áo một chút, thấy một xác chết trong bụi cỏ đang nhìn mình chằm chằm, sau khi cứng đờ vài giây thì chầm chậm mà đi về nhà tranh của mình.

Quách Dương: “Giờ chúng ta phải làm gì đây? Cần quay lại thế giới phim xác nhận xem hoa khôi quỷ đúng là chết khi đóng phim, quỷ hồn bị đạo sĩ bắt quỷ gì đó nhốt trong phim sao?”

Hạ Bạch: “Phải đi về, nhân viên Vưu Nguyệt còn ở nơi đó.”

Lăng Trường Dạ: “Bên này cũng phải có người ở lại.”

Hạ Bạch và Quách Dương trăm miệng một lời nói: “Anh ở lại đi.”

Lăng Trường Dạ chậm rãi chuyển tầm mắt, “Tại sao?”

Hạ Bạch: “Đừng thay quần áo nữa.”

Quách Dương: “Đỡ thêm một bộ đồ.”

“……”

Không thể thiếu cảnh giác vơi ba lệ quỷ trong thế giới phim, cuối cùng là ba người Hạ Bạch, Quách Dương và lão Mã đều cùng đi, Lăng Trường Dạ dẫn theo Nhị Oa ở lại nơi này.

Nhị Oa nhìn nhìn theo bóng lưng bọn họ, đi theo mấy bước, bị Lăng Trường Dạ lôi trở về, “Anh ngậm đắng nuốt cay dân chú hai năm, còn không bằng cậu ta dẫn chú một ngày à?”

Nhị Oa ôm đầu ngồi xổm xuống, không trả lời cũng không đối mặt.

“……”

Ba người Hạ Bạch nhảy vào trong hồ, bơi theo hướng họ đến, xuyên qua đáy hồ sâu thẳm, sau khi ngoi lên khỏi mặt nước thì lại nhìn thấy hòn đảo bị đốt cháy, cùng với ba nữ quỷ âm trầm đang ở bên hồ nhìn chằm chằm bọn họ.

Khi nhìn thấy các cô lần nữa, bọn họ không còn sợ hãi như trước nữa.

Hạ Bạch trồi lên mặt nước trước, đưa cho mấy xác chết đi theo cậu mấy lá bùa khiển xác cuối cùng mấy ở trong túi.

Theo lý mà nói, bùa trấn thi và bùa khiển xác đều có tác dụng với xác chết, cũng sẽ có tác dụng với quỷ có thực thể như hoa khôi quỷ, nhưng tất nhiên không có hiệu quả bằng đối với xác chết. Trước đó khi Hạ Bạch dùng bùa trấn thi dán lên bàn tay quỷ đã chứng thực điểm này.

Lần này cậu dùng bùa khiển xác, không thực sự muốn khống chế các cô, chỉ là muốn câu giờ một chút.

Trước khi nhảy vào hồ, ba người đã từng dự đoán tình huống trước mắt, cũng bàn bạc cách đối phó.

Quách Dương nhảy ra trước: “Ba vị, chúng tôi tìm được rồi! Tìm được các chị…… Á đau đau đau!”

Quách Dương vừa ngoi đầu lên, còn chưa kịp nói xong thì đã bị hoa khôi quỷ dùng một tay tóm lấy, móng tay sắc lạnh lạnh lẽo cắm sâu vào vai của cậu ta.

Hạ Bạch nhân cơ hội điều khiển xác, một đám xác chết không có tình cảm và cảm giác đều nhảy bổ đến hoa khôi quỷ và hai nữ quỷ khác, bùa khiển xác dán vào đầu của các cô, bùa khiển xác tạm thời làm các cô đứng yên, nhưng dễ nhận thấy lại dễ dàng lung lay sắp đổ trong sự giãy giụa của các cô.

Hoa khôi quỷ bị làm cho đứng yên càng thêm phẫn nộ và điên cuồng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chết, chết cả đi!Giết bọn họ, giết……”

Hạ Bạch hỏi: “Giết bọn họ, là chấp niệm của hoa khôi Chu Tâm, hay là ý muốn của Hạ Phi?”

Cơ thể cứng đờ của hoa khôi quỷ đột nhiên run lên, đôi mắt khô khốc mở lớn, trong đôi mắt cá chết dường như hiện lên một tia tỉnh táo mỏng manh, “Hạ Phi, Hạ Phi, mẹ, tôi…… tôi là Hạ Phi?”

Hạ Bạch: “Chị là Hạ Phi.”

Người lôi bọn họ ra khỏi hồ chính là Hạ Phi, mà không phải hoa khôi gì cả.

Cơ thể Hạ Phi bắt đầu run rẩy kịch liệt, “Hạ Phi, mẹ, Phi Phi, là Hạ Phi……”

Cô tên là Hạ Phi.

Cô sinh ra ở một thôn nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi nơi đó từ khi sinh ra cho đến năm 18 tuổi, nơi xa nhất mà cô từng thấy chính là khoảng cách mà cô nhìn thấy ơ trên núi khi cắt cỏ cho bò ăn.

Cơn gió mùa hè thổi qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, chiếc xe ba bánh trên con đường núi gập ghềnh đưa tầm nhìn của cô ngày càng xa hơn, đến khoảng cách mà cô hằng mong ước nhưng không bao giờ có thể chạm tới.

Chiếc xe ba bánh đó đưa em họ của cô đến trường cấp 3 của huyện để học.

Cô không có cơ hội này. Ngay đến cấp 2 mà cô cũng không thể học hết được, bố co nói nếu gia đình có nhiều tiền thì sẽ mua máy bay cho em trai cô, nhưng không chu cấp cho cô đi học. Là mẹ của cô đã dùng số tiền dành dụm mấy chục năm để lén đóng học phí cho cô, bị đánh mấy trận từ ngoài sân đến trong nhà, từ trên giường đến dưới giường mới đổi được một cơ hội cho cô học cấp 2.

Nhưng mẹ cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Bà và bố đều cưng em trai như nhau.

Khi cô ồn ào đòi học cấp 3, mẹ nói: “Con cho rằng mẹ không đậu được cấp 3 sao?”

Bà thậm chí còn chưa học xong tiểu học.

Bỏ học từ khi còn nhỏ, làm việc nuôi gia đình, cuối cùng lấy phải một tên đàn ông coi việc đánh đập phụ nữ là chuyện đương nhiên, biến thành một người phụ nữ đặt hầu hết hy vọng cuộc sống vào con trai mình, mặc định con gái cũng sẽ bỏ học đi theo con đường ngày xưa của mình.

Bà vẫn luôn nghĩ con mình sẽ như vậy cho đến khi em họ về nhà nói rằng đạo diễn đã chọn cô ta đóng phim, cô ta sẽ trở thành một ngôi sao được khán giả cả nước biết đến.

Các thôn dân nhìn chiếc xe của đạo diễn như nhìn một thế giới mới, nghe nói cả thôn bọn họ làm việc quần quật suốt năm năm cũng không thể mua nổi. Đóng phim, trở thành ngôi sao và lái chiếc xe hơn một triệu, đây đều là những điều bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Người phụ nữ chỉ nhìn rồi bỏ đi, không biết bà đã đi đâu.

Tối hôm đó bà run rẩy gọi cô ra ngoài, đưa cho cô một bộ váy đẹp để thay, bà chải tóc rồi bôi kem dưỡng da tay lên đôi tay nứt nẻ, kem dưỡng da tay thơm mịn được tản ra trên bàn tay thô ráp, hơn phân nửa được một phần trẻ tuổi hấp thu.

Bà dẫn cô đi tìm đạo diễn, bà đưa cho đạo diễn một khoản tiền, bà quỳ xuống trước đạo diễn, xin đạo diễn cho cô được đóng phim.

Ngày hôm sau, bố biết mẹ đã bán hết bò trong nhà thì đè bà xuống muốn đánh chết bà, đánh cả một buổi sáng, dùng gậy gộc dùng đao dùng xẻng, máu chảy khắp sân, cô cho rằng bà sẽ chết thật.

Khi ở bệnh viện, bà đã không nói nên lời, có thể cả đời sẽ không thể xuống giường được nữa, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi đóng phim, bà lại mỉm cười..

Lần đầu tiên trong đôi mắt vàng đục của bà có ánh sáng rực rỡ như vậy, cô bước ra cửa quay đầu lại, nhìn thấy bà vẫn đang mỉm cười.

Ngón trỏ duy nhất của bàn tay phải vẫn có thể cử động được đang di chuyển lên trên. Người khác có thể nhìn không hiểu, nhưng cô hiểu, đó là một động tác bay lên.

Phi, Hạ Phi, bay lên.

Nụ cười đó trông không đẹp trên khuôn mặt bầm tím sưng tấy của bà, nhưng nó luôn ở trong trái tim cô, suốt chặng đường.

Cỏ lăn tháng sáu tươi tốt dồi dào, liên tục sinh trưởng, nhưng chỉ giới hạn ở hình dáng ngọn núi, một núi lại một núi, một mảng rồi lại một mảng.

Cô ngồi xe rời khỏi nơi đó, đường núi xóc nảy, ghế êm ái, cô nép mình vào trong và thề rằng mình nhất định phải diễn thật hay, liều mạng kiếm tiền cứu mẹ, cho dù có khổ có mệt đến thế nào.

Cô không sợ khổ không sợ mệt, chỉ sợ nhất chính là không có cơ hội.

Trên mặt hoa khôi quỷ chảy xuống hai dòng máu, đó là nước mắt, cô khóc, huyết lệ tràn ra từ hốc mắt khô khốc của cô, “Mẹ ơi……”

Cô thật sự rất cố gắng, vì bản thân mình, vì người mẹ còn đang nằm trên giường bệnh chờ mình mang tiền về, vì những điều không thể diễn tả được, cô cố gắng làm việc từng giây từng phút.

Trước sự chửi rủa của đạo diễn và ánh mắt chế nhạo của người khác, cô cố gắng diễn vai một cô gái nhà giàu có mà mình chưa từng tiếp xúc, xuống hồ lên núi, kéo lê mái tóc dài máu me nhầy nhụa đi khắp hòn đảo.

Cô không hề cảm thấy khổ chút nào, bởi vì hòn đảo này quá đẹp, thế giới ở đây quá đẹp.

Nhưng, cô không biết, tương lai mà cô mong đợi chính là cái hang động bẩn thỉu đó.

Buổi tối hôm đó, cô bị hai người đầu tư kéo vào trong hang động kia, mặc bộ đồ ngủ có đai đeo cho cô, làn da bị mài trên đất rất đau, nhưng cô không rên một tiếng, bởi vì đạo diễn nói bọn họ phải quay cảnh chân thật, không thể dùng diễn viên đóng thế.

Cô đương nhiên sẽ không dùng diễn viên đóng thế, cô sẽ tự đóng tất cả các cảnh của mình.

Khi đó cảnh cô bị mài đến chảy máu trong máy quay sẽ nhất định rất thật.

Lúc đầu khi cô bị đè, cô còn không biết bộ phim chân thực đến mức nào, lúc bị đánh lần đầu cô còn chưa biết, khi cô biết, cô đã không còn sức lực giãy giụa nữa.

Khi cô khóc lóc nhìn đạo diễn và những người khác cầu cứu, có phải cũng rất chân thật trong máy quay hay không.

Còn ánh mắt khi chết của cô thì sao?

Máy quay có quay lại sự oán giận và không cam lòng của cô không?

Chắc chắn cô đã kìm nén sự oán hận sâu sắc, nếu không cô sẽ không ở lại đây, trải qua cái chết hết lần này đến lần khác, trả thù giết chóc hết lần này đến lần khác, nhưng cô không bao giờ có thể giết được bọn họ.

“Giết bọn họ, giết bọn họ!”

Cảm xúc của hoa khôi quỷ dần dần sụp đổ, hai nữ quỷ khác cũng xao động lên, quỷ khí dày đặc, tiếng rít gào thê lương.

Một bàn tay quỷ đột nhiên duỗi ra lao về phía Hạ Bạch.

Quách Dương nằm trên mặt đất hô to: “Hạ Bạch!”

Hạ Bạch vừa định duỗi tay đã bị Mã Đồng Phong đẩy ra.

Bàn tay ma sắc bén xuyên qua da cổ Mã Đồng Phong, máu lập tức tràn ra.

“Giết các người! Đáng chết! Đều đáng chết! Không một ai vô tội cả!” Hạ Phi quỷ vẻ mặt dữ tợn, máu tràn ra từ bàn tay quỷ xám tím, dần dần biến thành màu đỏ tươi..

Hai chân Mã Đồng Phong đã sắp không chạm đất, khi sắp bị cô ta nhấc lên hoàn toàn, một bàn tay chặn cổ tay của cô ta.

Hạ Bạch dùng sức nắm lấy bàn tay quỷ dính nhớp đáng sợ kia, “Tôi biết, chị rất khổ.”

“Mẹ biết, con chịu khổ rồi.”

Đó là những lời cuối cùng mẹ cô nói với cô vào đêm hôm đó, khi chạm vào đôi bàn tay thô ráp của cô qua lớp kem dưỡng da tay mỏng manh, cô cũng đã sử dụng lọ kem dưỡng da tay tản ra mùi hoa dành dành nồng đậm mua ở xa đó cho đến khi qua đời.

Hoa dành dành trắng tinh sạch sẽ, tựa như bàn tay nắm lấy tay của cô.

“Tôi dẫn chị đi giết bọn họ.” Hạ Bạch nói.

Cậu chậm rãi chuyển lực nắm thành kéo, nắm lấy bàn tay quỷ đỏ như máu kia,, giống như nắm lấy tay Hỉ Thần nhà mình vậy, “Đi cùng tôi nào.”

Hạ Phi là lệ quỷ rất mạnh, cô có thể mơ hồ cảm nhận được hướng đi của kẻ thù, nhưng cô không thể đi vào.

Bọn họ nhìn thấy được một đạo sĩ ở thế giới gốc, tay cầm bánh lái và lá bùa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.