Một trường quay hình vuông khoảng một trăm mét vuông, khi cửa đóng lại, bốn bức tường hoàn toàn bị bao phủ bởi những màn hình lớn, phía trên tràn ngập những lời lẽ tàn nhẫn, bao quanh một sân khấu đẫm máu dưới ánh nhìn chăm chú của ba giám khảo và đám lệ quỷ, nhóm thực tập sinh đập lên từng lớp từng lớp máu tươi, có người cố giả vờ đặc điểm của người chết, có người mổ ra kỹ năng của mình, dùng hết thủ đoạn cả người để chọc cho bọn họ cười, cứu lấy cái mạng của mình.
Cuối cùng, các thực tập sinh của nhóm loại kém, chỉ còn lại có 12 người.
Hạ Bạch, Chung Tử Thương, Trương Nhuận Nguyệt, bốn người sửa mặt thông qua đánh giá. Còn lại 17 người, chỉ có 5 người hoàn thành nguyên vẹn tiết mục sáng tạo hay của mình dưới sự áp lực cao mà thông qua được đánh giá.
Còn lại 12 người đã chết, trong đó có 5 tình nguyện viên.
Cộng thêm Tống Thần Khải của nhóm loại trung, có 12 tình nguyện viên tới nơi này, hiện giờ 6 người đã chết, chỉ còn lại 6 người.
“Buổi biểu diễn hôm nay rất xuất sắc.” Trong lúc các thực tập sinh cực kỳ mỏi mệt, Nhà sản xuất đứng dậy với tâm trạng vui vẻ. Một giọt máu bắn lên trên miệng của gã, khi cười lên khóe miệng trễ xuống cứng đờ nhếch lên, cười trông rất khiếp, “Màn biểu diễn đánh giá solo đã kết thúc thành công, cảm ơn các khán giả đã theo dõi.”
Sau khi bốn màn hình biến mất, tất cả các thực tập sinh kiệt sức đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mùi máu tanh vẫn còn nồng nặc, trên người bọn họ dường như đều dính rất nhiều, nhưng thần kinh căng thẳng năm sáu giờ cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Trước đó vẫn luôn căng, lúc này vài thực tập sinh của nhóm loại kém vẫn luôn đứng bỗng dưng tê chân xụi lơ, bọn họ đỡ nhau, mới không bị ngã quắp ở trước mặt ba giám khảo.
Nhà sản xuất cầm lấy danh sách bắt đầu công bố kết quả của lần đánh giá này: “Đối với màn biểu diễn đánh giá lần này, có ba người cấp B, đó là Dương Mi, Lăng Trường Dạ và Hạ Bạch. Một người cấp C, Vưu Mạc Hàn. Một người cấp D, Thạch Đan Phượng. Chúc mừng các thực tập sinh trên.”
“21 thực tập sinh còn lại đều là cấp E, hy vọng những thực tập sinh không ngừng cố gắng, dù sao thì tất cả thực tập sinh cấp E đều sẽ bị loại trong lần đánh giá các nhân tiếp theo, đồng thời bình chọn đánh giá cấp bậc lần sau cũng sẽ càng khắt khe hơn.”
Thực tập sinh mới thở được dưới áp lực cao đột nhiên lại bắt đầu áp lực đến mức không thể thở được.
“Trước mắt, tất cả các thành viên của nhóm loại đều đã thông qua, vẫn là 7 người. Nhóm loại trung bị loại 6 người, còn lại 7 người. Nhóm loại kém loại 12 người, còn lại 12 người.”
“Chủ nhật tuần sau chúng ta sẽ tiến hành thi đấu đoàn đội, quy tắc thi đấu sẽ công bố vào sáng mai, một tuần này vất vả rồi, hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi đi.”
Đây có lẽ là sự ấm áp duy nhất mà ekip sản xuất chương trình có được cho đến nay. Không có công bố quy tắc thi đấu và tính điểm cụ thể, làm cho bọn họ có thể nghỉ ngơi được hơn nửa ngày.
Khi cuộc đánh giá hoàn toàn kết thúc thì đã là hơn 3 giờ chiều.
Tất cả bọn họ đều không ăn trưa, lúc này nhà ăn cũng không có mở cửa, rất nhiều thực tập sinh mệt lả cũng không có sức lực đi xuống, trực tiếp ngồi ở trường quay, ngơ ngẩn mà nhìn sân khấu đầy máu, cũng có mấy người không muốn ngủi mùi máu tanh ở nơi này, kéo lê cơ thể mỏi mệt đến phòng luyện tập bên cạnh.
“Em trai Hạ Bạch, hôm nay em biểu diễn đỉnh của chóp luôn.” Dương Mi tiến đến bên cạnh Hạ Bạch, không chút keo kiệt khen ngợi, “Anh với đội trưởng đều xem đến ngây người luôn.”
Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ nói: “Chúc mừng.”
Hạ Bạch nhìn chằm chằm anh, kinh ngạc nói: “Anh cũng xem đến ngây người hả?”
Lăng Trường Dạ cười cười, “Cậu ta nói bậy đấy.”
“……”
Hạ Bạch “À” một tiếng, tựa như không muốn nói chuyện nữa, bước đi bước đi rồi lại bước đến gần anh.
“Đội trưởng, anh nói rất đúng. Tôi không nên nói với bọn họ, bọn họ sửa mặt là bộ phận của người chết.” Cậu đứng phía sau anh nửa bước nói.
Lăng Trường Dạ chậm nửa bước, quay đầu nhìn về phía cậu, thấy cậu không còn đơn thuần ngơ ngác, trong mắt còn có một tầng ảm đạm không rõ.
Anh biết Hạ Bạch đang ám chỉ cụ thể là ai. Vương Vi vốn cùng nhóm tình nguyện với Hạ Bạch, ngày hôm qua có thể đi sửa mặt, nếu cô sửa mặt thì ít nhất sẽ không bỏ mạng trong lần đánh giá này, không biết vì sao, lại không có đi sửa.
Hạ Bạch có lẽ cho rằng, cô không đi sửa mặt có liên quan đến lời của cậu nói.
Lăng Trường Dạ không nói thẳng với cậu, mà là nói: “Tôi thấy hội trưởng của các cậu rất tự trách.”
Sau khi Dương Mi nghe được thì vội đưa một cái lắc tay cho cậu, “Lúc ấy Vương Vi dùng nó đổi sữa bò với anh, em đưa nó cho hội trưởng của các em đi.”
“Lúc đó Vương Vi nói, cô ấy tin đội trưởng của các cậu, cô ấy sẽ không đi sửa mặt. Cô ấy không biết nên biểu đạt sự ủng hộ đối với hội trưởng thế nào, không biết nên an ủi cậu ta thế nào, nhìn cậu ta gầy đi rất nhiều, môi khô nứt nẻ, cho nên muốn tìm cho cậu ta chai sữa bò để uống.” Lăng Trường Dạ bổ sung lời lúc ấy của Vương Vi.
Không có tăng thêm cái gì, cũng không có nói ít cái gì, chỉ là thuật lại một cách khách quan.
Dương Mi liên tục gật đầu, anh ta đã quen nhìn thấy cái chết trong trò chơi, nhưng vẫn có chút khó buông được cái chết của Vương Vi.
Lúc ấy Vương Vi đến tìm anh ta đổi sữa bò vẫn có chút hồi hộp, một chai sữa bò mà thôi, anh ta có thể trực tiếp cho cô, thấy Vương Vi hồi hợp như vậy, sợ cô khó xử, vì thế thoải mái đồng ý với cô, nghĩ đến sau khi rời khỏi trò chơi sẽ trả lại lắc tay cho cô, không ngờ không có cơ hội nữa.
Anh ta cảm thấy Vương Vi thích Chung Tử Thương, chỉ là tình yêu này vừa sinh ra ở nơi gian nan nhất, còn chưa kịp nở đã tàn.
Chiếc lắc tay sẽ không bao giờ trả lại được này, đưa cho Chung Tử Thương là có ý nghĩa nhất.
Hạ Bạch nhìn lắc tay kia, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận, cậu vốn là người có cảm xúc rất nhạt, khi cầm lắc tay đi tìm Chung Tử Thương thì đã khôi phục như thường.
Cậu đưa lắc tay cho Chung Tử Thương. Đây là một lắc tay hình ngôi sao mặt trăng, có một hình mặt trăng ở giữa lắc tay, hai bên là từng chấm sao vàng nhỏ, lóe lên lấm tấm đốm sáng, Chung Tử Thương cầm nó trong bàn tay to rộng, như thể đang cầm ánh sáng của ngân hà.
Chung Tử Thương ngồi trên sàn phòng tập, rũ mắt nhìn chiếc vòng tay, trong mắt không rõ cảm xúc..
Hạ Bạch không làm phiền cậu ta, không nói gì mà rời đi.
Cậu biết Chung Tử Thương từng nắm tay Vương Vi, nhưng cậu không biết Chung Tử Thương có từng thích Vương Vi hay không.
Bởi vì, cậu ta thật sự là một hội trưởng tốt, rất biết quan tâm chăm sóc bạn học học.
Nhưng mà, cậu ta nhất định nhớ chai sữa bò âm ấm kia.
Sau khi Hạ Bạch được cấp B thì liền có được một phòng riêng, cậu tắm nước ấm sạch sẽ ở trong phòng của mình hồi lâu, mùi máu tanh ở trường quay mới thật sự rời khỏi cậu.
Tắm rửa xong, bọn họ đi ăn chiều, bọn họ rất ăn ý ngầm hiểu, trong bữa ăn không ai nói gì liên quan đến trò chơi này.
Trong nhà ăn không có nhiều tiếng nói chuyện lắm, đều là nói chuyện ngoài trò chơi, Hạ Bạch còn nhìn thấy Thạch Đan Phượng và Vưu Mạc Hàn đang cầm ảnh của con mình, vừa trò chuyện vừa hồi tưởng với nụ cười trên môi.
Thấy Hạ Bạch xem bọn họ, bọn họ không những không che giấu, còn cầm ảnh chụp đi đến bàn của bọn họ, lịch sự nói mấy câu, sau đó đưa ảnh chụp cho bọn họ xem, chủ yếu là cho Lăng Trường Dạ và Dương Mi xem, “Các anh đã từng gặp nó chưa?”
Hạ Bạch nhìn thấy ảnh chụp thì hơi sửng sốt một chút, cậu không nói gì cả, cúi đầu ăn hai miếng cơm trắng, sau đó mới nhìn về phía Lăng Trường Dạ.
Lăng Trường Dạ dường như không có phản ứng gì, hỏi: “Đây là?”
Vưu Mạc Hàn nói: “Đây là con của chúng tôi.”
Lăng Trường Dạ lắc lắc đầu, sau khi Hạ Bạch nghe được lại sửng sốt một chút.
Người trên ảnh có hơi giống Vưu Nguyệt, hơn nữa đoàn trưởng còn họ Vưu, nhưng bọn họ nói là con của mình.
Lăng Trường Dạ không hề phản ứng gì, anh đúng là chưa từng gặp Vưu Nguyệt. Khi Vưu Nguyệt đến phòng chiếu phim của bọn họ thì Lăng Trường Dạ đã vào trong phim, sau đó Vưu Nguyệt vào trong phim, hai người cũng chưa từng gặp mặt, chỉ có khi rời khỏi rạp chiếu phim, bọn họ có thể đã gặp mặt một lần, chỉ là Vưu Nguyệt thường xuyên cúi đầu, có thể Lăng Trường Dạ không thấy được mặt của cô.
Hạ Bạch không xác định, cộng thêm người trên ảnh thoạt nhìn chỉ có 11-12 tuổi, cậu cũng không biết nhiều về hai vị của đoàn Bán Nguyệt này, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng, không nói gì cả.
Không có được đáp án mà mình muốn, Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng cũng không lộ ra vẻ thất vọng, chỉ mỉm cười rồi rời đi.
Điều này làm cho Hạ Bạch nhớ tới, hiện giờ cũng là thời cơ tốt cậu hỏi Lăng Trường Dạ và Dương Mi về ông nội của mình. Hai vị này một người là đội trưởng của đội Công Kiên, một người là người chơi đã tiến vào trò chơi rất nhiều lần và đứng đầu bảng xếp hạng tích phân, ngay đến đoàn trưởng của đoàn Bán Nguyệt cũng đến tìm bọn họ để tìm người, sao cậu lại bỏ phí tài nguyên tốt như thế?
Ăn xong cơm chiều, Hạ Bạch mời hai người vào phòng của mình.
Lăng Trường Dạ hỏi thẳng: “Có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi?”
Hạ Bạch đối với việc anh nhìn ra tâm tư của mình, cũng không hề cảm thấy kỳ lạ tý nào, cậu thuận thế lấy ra một lá bùa trấn thi và bùa khiển thi rồi đưa cho bọn họ, “Trước đây hai anh từng nhìn thấy được cái này chưa?”
“Từng thấy rồi! Anh thấy rồi!” Dương Mi kích động nói.
Hạ Bạch lập tức nhìn về phía anh ta, “Ở đâu?”
Dương Mi: “Chỗ Hoa Hạo Minh đó, anh ta nói mình mua của một tên ngốc!”
Hạ Bạch: “……”
100.000 quả nhiên là hời quá mà.
Cậu lại nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ lắc đầu, “Chưa từng thấy ở chỗ người khác, đây là ai?”
Lần trước nói dối bị vạch trần, lần này Hạ Bạch thành thật, không che giấu nữa, nói chuyện của ông nội và Hỉ Thần với bọn họ.
“Nếu nói ông nội của cậu đem Hỉ Thần từ trong trò chơi ra thì ông ấy tuyệt đối không phải đơn giản, người như vậy phải nên được Cục quản lý trò chơi ghi lại mới đúng, không có ghi lại chút nào thì có hơi kỳ lạ.” Lăng Trường Dạ nói.
Hạ Bạch: “Ông nội của tôi rất khiêm tốn, ông vẫn luôn ở thôn Mân Thạch, có thể chưa từng vào mấy trò chơi.”
Điều này có thể nói qua được.
Lăng Trường Dạ gật đầu, chậm rãi mơn trớn bùa trấn thi bằng bụng ngón giữa, phân tích nói: “Nếu Hỉ Thần là được ông ấy mang ra từ trò chơi, nếu ông ấy có thể sống mà mang ra thì chứng minh trò chơi đó đã bị phá rồi, không thể vào nữa. Hỉ Thần trở lại trong trò chơi, có thể là sẽ quay trở lại thế giới trò chơi mà bọn họ đã ở ban đầu, cậu vào không được.”
Hạ Bạch ngồi xuống mép giường, có hơi mất mát.
Lăng Trường Dạ ngồi ở trên sô pha, không nói gì thêm.
Anh biết có lẽ Hạ Bạch đã nghĩ đến, chỉ là không muốn tiếp thu mà thôi.
Lăng Trường Dạ liếc nhìn cậu một cái, Hạ Bạch cúi đầu ngồi ở mép giường, trên mặt là vẻ ngơ ngơ linh hồn không ở nhà, nhưng khi linh hồn bỏ nhà đi đã để lọt lại một tia bi thương ở trong nhà, lông mi cụp xuống, để lại một bóng ma.
Lăng Trường Dạ nhìn thêm hai giây, “Còn có một loại khả năng, bọn họ là NPC trong trò chơi, có một số NPC là di động, thế giới ban đầu của bọn họ không còn nữa, trò chơi tận dụng tối đa mọi thứ , điều này có thể đưa họ đến với các trò chơi khác.”
“A? Chẳng lẽ bọn họ làm việc ở thế giới trò chơi khác?” Hạ Bạch lập tức ngẩng đầu.
Lăng Trường Dạ gật đầu, “Nếu trò chơi không tiếp tục dùng bọn họ, vì sao phải thu bọn họ về?”
“Đúng!” Hạ Bạch đứng lên, thoạt nhìn như linh hồn đã về nhà, “Tôi phải cố gắng tìm bọn họ mới được.”
Dương Mi lập tức nói: “Anh sẽ tìm giúp em, có ảnh chụp không?”
Hạ Bạch móc gia phả ra, “Không có ảnh chụp, nhưng tôi có vẽ chân dung của bọn họ, anh xem đi.”
“……”
Hạ Bạch nói với Dương Mi về gia phả của mình, Dương Mi xem đến liên tục kinh ngạc cảm thán, càng xem càng không rời được mắt, anh ta bỗng nhiên nỉ non một câu, “Thiệt hâm mộ quá đi.”
Hạ Bạch ngẩn ngơ, nhìn dáng vẻ anh ta im lặng xem gia phả, đột nhiên hỏi: “Dương Mi, anh có thể giao thi thể của mình cho tôi không?”
Dương Mi sửng sốt, sửng sốt một hồi lâu thì cười nói: “Được chứ.”
Không ngờ anh ta đồng ý thẳng thắn như vậy, Hạ Bạch nhìn càng ngây người.
“Chỉ là anh khó chết lắm, có thể cả đời này em cũng không có được xác của anh đâu, hay là……” Dương Mi quay đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, lại lắc đầu, “Quên đi, anh ấy là tên sống dai rồi.”
“……”
Lăng Trường Dạ thưởng thức nhẫn trên tay của mình, cũng không quay đầu lại mà nói: “Chính là bởi vì cậu rất khó chết, cho nên cậu mới đồng ý nhanh như vậy, lời hứa này cũng chẳng có trọng lượng gì, chẳng khác gì người không chết được như tôi, cậu ấy hỏi tôi thì tôi cũng đồng ý thôi.”
Hạ Bạch liền thuận miệng hỏi, “Lăng Trường Dạ, anh có đồng ý giao thi thể của mình cho tôi không?”
Lăng Trường Dạ hơi quay đầu, cười nhìn về phía cậu, “Đồng ý.”
Câu “Đồng ý” này cứ như đồng ý đi uống rượu với Hạ Bạch vậy.
Dương Mi: “Quả nhiên chả có chút trọng lượng gì.”
Nhưng, lời của bọn họ nói đều được trò chơi xác định là có hiệu lực rồi. Hạ Bạch vẻ mặt đờ đẫn sờ vào điện thoại, cậu cứ thế mà ký được với hai đại lão là đội trưởng của Công Kiên đội đội trưởng và đứng đầu bảng xếp hạng tích phân sao?
Bọn họ lại nói thêm mấy câu liền về phòng của mình.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm app trò chơi app có thêm hai xác chết dự bị một hồi lâu rồi bấm vào phần mềm trò chuyện, sau khi vào trò chơi thì di động cũng không có mạng, chỉ có thể mở app trò chơi.
Hạ Bạch nghĩ rồi móc ra một bảo bối.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.