"À, là như thế à." Điền Tuyền lắc đầu, có vẻ không muốn nói tiếp, "Bác sĩ Hà rất giỏi."
Tỉnh Duyên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, anh ta liếc nhìn Hạ Bạch.
Hạ Bạch như không nhận ra Điền Tuyền không muốn nói, bèn hỏi: "Tiết Lệ Cốc hại chết một ông lão rất được tôn trọng trong thôn của anh, cũng là bác sĩ Hà phát hiện ra sao?"
"Cậu hỏi cái này để làm gì?" Điền Tuyền rốt cục nhíu mày, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng ở trước mặt bọn họ, "Có phải mấy người muốn hỏi thăm về Tiết Lệ Cốc không? Tôi khuyên mấy người đừng nên, Tiết Lệ Cốc là nỗi đau của thôn dân thôn Ngũ Cô chúng tôi, không ai muốn nhắc tới, nếu để cho những thôn dân khác biết, bọn họ nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi thôn."
Hạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu, dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Điền Tuyền, giống như một đứa trẻ ngây thơ nhưng rất nghe lời, "Vâng, vừa rồi là tôi không hiểu chuyện."
"..."
Điền Tuyền nhất thời không biết nên lộ ra biểu cảm gì, cuối cùng khóe miệng cũng không kìm được mà giãn ra, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, "Các cậu đi nhanh đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng hỏi về Tiết Lệ Cốc nữa."
"Vậy anh trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng đi." Hạ Bạch nói.
Cậu cảm thấy vừa rồi Tỉnh Duyên hỏi không đủ hay, nên hỏi thẳng: "Tiết Lệ Cốc trước kia thật sự là thảo quỷ bà hại rất nhiều người trong thôn sao?"
Điền Tuyền cũng đau đầu như Tỉnh Duyên, "Đúng vậy, đi nhanh đi."
Hai người lại bị đuổi ra ngoài.
Mọi người khác đang ở trong nhà sàn chờ bọn họ, hai người vừa về đã bị vây quanh.
Lận Tường hỏi: "Thế nào rồi?"
Tỉnh Duyên nói: "Lý Quế và Lưu Phúc không nói dối, xem ra Tiết Lệ Cốc thật sự là thảo quỷ bà hại người, Điền Tuyền cũng nói như vậy, tôi kiểm tra được anh ta không nói dối."
Tỉnh Duyên kể lại toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ với Điền Tuyền.
"Vậy là chúng ta đoán sai hết rồi." Lận Tường ngẩn người nói.
Đào Bảo Bảo nói: "Thực ra cũng không phải là sai hoàn toàn. Có thể đúng là lời nguyền như chúng ta phỏng đoán, cũng đúng là lời nguyền từ Tiết Lệ Cốc. Chỉ là thôn dân giữ kín như bưng về Tiết Lệ Cốc, không phải là áy náy với cô ta, mà là sợ hãi tột độ, còn có, lời Điền Tuyền nói, cô ta là nỗi đau của thôn Ngũ Cô bọn họ."
"Ừ." Lận Tường nói: "Nói như vậy cũng có lý."
"Vậy thì, có phải bác sĩ Hà mới là nhân vật chính không? Anh ta đã chết rồi?" Lận Tường lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình, "Bác sĩ Hà đến thôn Ngũ Cô để khám chữa bệnh cho thôn dân, giống như lời Điền Tuyền nói, rất giống với giáo viên dạy học, không ai nghi ngờ anh ta, trong lòng mấy người thôn dân này, anh ta đều là bác sĩ tốt, anh ta vạch trần Tiết Lệ Cốc, ngăn cản Tiết Lệ Cốc biến thôn Ngũ Cô thành nơi thử nghiệm cổ trùng của cô ta, nhưng lại bị Tiết Lệ Cốc hại chết, mà các thôn dân đều không biết bác sĩ Hà mà bọn họ tôn kính đã chết, cứ tưởng anh ta đã rời đi."
Hạ Bạch nghe mà càng ngây người, thật đặc sắc, thật cảm động.
Đào Bảo Bảo gật đầu, "Suy luận của cậu cũng hợp lý."
Tỉnh Duyên: "Lô-gic cũng rất thông."
Hạ Bạch: "Nếu như bác sĩ Hà là nhân vật chính của câu chuyện, vậy chẳng phải bệnh lạ của thôn dân là do bác sĩ Hà nguyền rủa? Như vậy chẳng phải mâu thuẫn sao? Tôi vào trò chơi ít, bệnh lạ ảnh hưởng đến toàn bộ trò chơi, có thể không phải do nhân vật chính tạo ra sao?"
Phù Vũ Tình nói: "Cậu nói đúng, chỗ này không hợp lý. Phần lớn tình huống thì đường dây chính đều thuộc về nhân vật chính."
Lận Tường không bỏ cuộc, "Có phải bác sĩ Hà bị cổ trùng của Tiết Lệ Cốc khống chế không? Đúng rồi, lúc mới vào thôn tôi có tra tài liệu, phát hiện ra có một loại cổ mẹ con là như thế này. Tiết Lệ Cốc bị anh ta ngăn cản, nhưng anh ta cũng bị Tiết Lệ Cốc khống chế, anh ta buộc phải làm theo ý của Tiết Lệ Cốc đi hại người trong thôn, anh ta là một bác sĩ tốt, lại chịu khó xuống thôn chữa bệnh cho thôn dân, chuyện này với anh ta mà nói thống khổ đến mức nào, anh ta muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện, vì thế mới nghiên cứu ra loại bệnh lạ này, để thu hút người ngoài thôn Ngũ Cô, để giải thoát cho mình."
"Oa!" Tỉnh Duyên kêu lên: "Rất có khả năng! Nếu như chân tướng cuối cùng của trò chơi là thế này, tôi sẽ tâm phục khẩu phục, bác sĩ Hà thật sự là người vừa tuyệt vọng vừa vĩ đại."
Ngay cả Kiều Hữu Lâm cũng mở miệng tán thành suy đoán của cậu ta: "Như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý, rất ngược cốt truyện, rất phù hợp với độ khó của trò chơi."
Hạ Bạch lại một lần nữa kinh ngạc trước sức tưởng tượng của Lận Tường, nhưng mà, "Theo như lời cậu nói, bác sĩ Hà tốt như vậy, tại sao lại nghiên cứu ra loại bệnh lạ độc ác như vậy để hành hạ thôn dân, đừng quên, đã có ba người chết rồi."
Lận Tường vội vàng nói: "À, tôi nghĩ nhiều rồi, bệnh lạ không phải do bác sĩ Hà nghiên cứu ra, mà là do cổ trùng trong cơ thể khống chế, anh ta bất đắc dĩ phải hại người, trong lòng rất đau khổ, chúng ta tìm được nguyên nhân, giải quyết mọi chuyện, đối với anh ta mà nói, chính là sự giải thoát mà anh ta luôn mong đợi."
"..."
Lận Tường hỏi Hạ Bạch: "Bây giờ cậu còn thắc mắc gì không?"
Hạ Bạch không nói nên lời, hình như đúng là có lý, rất phù hợp với những manh mối hiện giờ của bọn họ, cũng giải quyết được mâu thuẫn cốt lõi.
Cậu nhìn Lăng Trường Dạ, ánh mắt anh đang nhìn Lận Tường, không nói đúng hay sai, chỉ cười nói: "Cách cậu dựa vào manh mối có hạn để tưởng tượng, không ngừng sửa đổi suy đoán để tìm kiếm chân tướng thật thú vị."
"Hì hì!" Lận Tường gãi đầu, được khen nên hơi ngại ngùng, nhưng lại rất vui vẻ, "Chỉ là nghĩ đại thôi."
"Nếu như vậy thì không phải là lời nguyền, bác sĩ Hà sẽ không nguyền rủa thôn dân." Lăng Trường Dạ nói: "Nếu không phải lời nguyền, vậy là cái gì?"
Phù Vũ Tình: "Không quan trọng, dù là lời nguyền hay cái gì khác, cũng không ảnh hưởng đến chân tướng. Suy luận của Lận Tường rất phù hợp với manh mối, chúng ta có thể thử đi xác minh theo hướng này."
Lận Tường vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lăng Trường Dạ: "Là cổ? Nhưng bác sĩ Hà đã chết rồi, chỉ có thể coi là quỷ cổ? Không thực sự tồn tại, nếu vậy cũng có thể giải thích tại sao tôi chỉ có thể hóa giải được một phần bệnh lạ."
"Mọi người còn nhớ có gì bất thường vào đêm đầu tiên không?" Hạ Bạch đột nhiên lên tiếng: "Lận Tường nói hình như là tiếng mèo kêu, Nhị Oa cũng nói là con gì đó bốn chân, nhưng chúng ta đều không nhìn thấy, có khi nào là mèo quỷ cổ không?"
Lận Tường bừng tỉnh: "Đúng rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất! Nói như vậy thì mọi chuyện đều trùng khớp."
"Mèo quỷ cổ! A, đúng rồi! Trước khi vào game tôi có tra tư liệu về Vu cổ, đúng là có loại cổ này, là một loại cổ trùng thuộc về động vật, cũng được mệnh danh là một trong những loại cổ thuật tàn nhẫn nhất." Đào Bảo Bảo cũng nói.
Thành phố Đại Thái nơi có thôn Ngũ Cô là nơi tập trung rất nhiều thành phần phức tạp, có rất nhiều truyền thuyết tà thuật. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ treo thưởng này, mỗi người bọn họ đều cẩn thận tra tài liệu liên quan, vu thuật, cổ thuật, thuật giáng đầu, cái gì cũng không bỏ qua.
Mèo quỷ cổ đúng là một trong những loại cổ thuật tàn nhẫn nhất. Nghe đồn có hai cách luyện mèo quỷ cổ, một là dùng phương pháp đặc biệt để nuôi mèo, đến khi nó già rồi thì đánh chết, luyện thành mèo quỷ thật, cách còn lại nghiêng về vu thuật, là quỷ nhập vào thân mèo, cũng có thể gọi là mèo quỷ. ①
"Mèo quỷ có thể thay chủ nhân di chuyển tiền tài, trộm thọ mệnh, hại mạng người, hai người Vương Nhị và Tề Ngạn không phải là dính đến tiền tài sao!" Tỉnh Duyên kích động nói: "Đêm mà mèo quỷ xuất hiện, trời vừa sáng Vương Nhị đã ngã lầu, chúng tôi nghe vợ anh ta nói anh ta là con nghiện cờ bạc, còn nhìn thấy dấu vết bị lục soát chỗ cất tiền trong phòng anh ta, tiền cũng bị xé nát."
Quan trọng nhất là, anh ta nghe tiếng lòng của Vương Nhị, lúc nào cũng là tiếng gào thét: "Của tao! Của tao!"
Tỉnh Duyên nói: "Chúng ta đã trách nhầm anh ta, học phí của con anh ta không phải bị anh ta lấy đi đánh bạc, đêm hôm đó anh ta nhìn thấy mèo quỷ di chuyển tiền của mình, cho nên đã đi giành với mèo quỷ rồi mới bị ngã lầu!"
Hạ Bạch gật đầu, suy đoán này rất hợp lý.
Lăng Trường Dạ suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta lần theo mèo quỷ là có thể tìm được chủ nhân của nó, là có thể biết được là Tiết Lệ Cốc hay là Hà Xuân Miểu."
Hạ Bạch nói: "Tối hôm đó, tôi mở cửa sổ ra, thấy rừng cây bên trái nhà trưởng thôn hình như có động tĩnh."
Lăng Trường Dạ: "Cạnh rừng cây bên trái nhà trưởng thôn chính là tòa Ám Lâu của thôn Ngũ Cô."
Mọi người đều hơi sững sờ, không ngờ lại liên quan đến tòa Ám Lâu nghe tên đã thấy đáng để đi khám phá của thôn Ngũ Cô.
Phù Vũ Tình: "Xem ra, tôi phải đi thăm dò tòa Ám Lâu kia một chuyến rồi."
Đào Bảo Bảo rụt rè giơ tay: "Sắp tối rồi, tối nay lại có một người chơi phải chịu bệnh lạ giống như thôn dân, có một chuyện chúng ta có nên xác định trước không, đó là, nói ra chuyện người khác bị vu oan, có thật sự hóa giải được lời nguyền không."
Phù Vũ Tình nhíu mày: "Đã nói là không phải lời nguyền rồi, Tô Mậu cũng đã chết rồi, sao cô còn hỏi phương pháp này có đúng không?"
Đào Bảo Bảo muốn nói cổ và lời nguyền không mâu thuẫn với nhau, nhưng thấy Phù Vũ Tình không kiên nhẫn như vậy, cô bèn mím môi, không nói nữa.
Hạ Bạch nói: "Tôi đi xem Tề Ngạn thế nào."
Lăng Trường Dạ như cảm nhận được điều gì, bèn nói: "Được, cậu đi xem xem anh ta còn sống được không, chúng ta bàn bạc kế hoạch tối nay đi Ám Lâu."
Tề Ngạn ở phòng bên cạnh bọn họ, thoạt nhìn không còn chút động tĩnh nào. Hạ Bạch bước đến thử hơi thở của anh ta, chỉ cảm nhận được hơi thở thoi thóp.
Anh ta sắp chết rồi, rất nhanh thôi.
Hạ Bạch dùng sức ấn huyệt thái dương của anh ta, hỏi: "Tề Ngạn, anh nghe thấy tôi nói không? Anh có thể cho tôi thi thể của anh không? Tôi có thể mang thi thể của anh ra khỏi trò chơi một cách trọn vẹn, nhưng thi thể của anh phải để tôi dùng."
Sau khi nghe chuyện của Tề Ngạn, Hạ Bạch đương nhiên chẳng có thiện cảm gì với anh ta, cậu đối với anh ta sẽ không giống như thi thể bị ràng buộc với đài truyền hình Hoa Ninh, chỉ muốn dùng thi thể, có lẽ còn có kỹ năng của anh ta.
Không biết Tề Ngạn có nghe thấy hay không, mí mắt khẽ run, môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào.
"Anh ta thế nào rồi?" Đào Bảo Bảo vẫn muốn biết lời nguyền có thể hóa giải hay không, bèn đi theo.
Hạ Bạch nói: "Chắc là không xong rồi."
Thực ra, lúc Đào Bảo Bảo đến gần thử hơi thở của anh ta thì anh ta đã tắt thở rồi.
Cô thở dài, nói ra suy nghĩ của mình: "Đúng là chúng ta có thể khẳng định có mèo quỷ cổ, nhưng kỳ thật nó và lời nguyền cũng không mâu thuẫn, Vương Nhị và Tề Ngạn có thể là vì mèo quỷ nên mới ngã lầu, nhưng Tề Ngạn có thể là thật sự bị lời nguyền hại chết, lời Tô Mậu nói về việc anh ta sẽ bị nguyền rủa rất phù hợp với anh ta. Nếu là lời nguyền thì nhất định có cách hóa giải, đúng không?"
Hạ Bạch nhìn cô, đôi mắt trống rỗng không chút ý thức của cậu có thể phản chiếu lòng người.
Đào Bảo Bảo ngượng ngùng nói: "Tôi sợ chết, tôi sợ người tối nay sẽ là tôi."
"Chị sợ chết, tại sao còn muốn vào trò chơi?" Hạ Bạch hỏi.
Đào Bảo Bảo thành thật đáp: "Tôi thiếu tiền, à, tích phân cũng được, tích lũy đủ tích phân là có thể đổi được rất nhiều tiền."
Hạ Bạch: "Thân đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, nếu như chị chưa từng làm chuyện gì đáng bị nguyền rủa, cho dù có lời nguyền thật thì cũng chẳng cần lo."
Đào Bảo Bảo cười cười, "Ai biết được, tôi cũng không dám chắc là mình chưa từng bị ai nguyền rủa, tôi chỉ là người bình thường, chứ không phải thánh nhân gì, hơn nữa, nói thật với cậu, tôi còn chẳng có kỹ năng nào, cho nên tôi rất sợ."
Hạ Bạch lại nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Vậy tôi xác minh một chút."
Cách xác minh mà Hạ Bạch nói, chính là xác nhận xem thận của Tề Ngạn còn hay không.
Có thể anh ta cũng giống như Vương Nhị, là vì tiền tài bảo vật gì đó, đuổi theo mèo quỷ nên mới ngã lầu, nhưng đúng như lời Đào Bảo Bảo nói, không thể vì vậy mà phủ nhận sự tồn tại của lời nguyền.
Muốn xác định xem anh ta có phải thật sự vì chuyện Tô Mậu nói mà bị nguyền rủa hay không, chỉ cần xác định thận của anh ta còn nguyên vẹn hay không.
Nếu như nói lúc anh ta ngã lầu, lưỡi hái lại vừa khớp cắt trúng hai quả thận của anh ta, vậy thì đúng là có lời nguyền thật.
Tề Ngạn đã chết, giờ phút này mới đi xác minh, đối với Hạ Bạch mà nói thì đúng là chuyên ngành của cậu.
Cậu là sinh viên năm nhất ngành pháp y, còn chưa tốt nghiệp đã bắt đầu nghiệm thi.
Chuyện này đối với cậu mà nói thì chẳng có gì đáng sợ, đến Đào Bảo Bảo nhát gan cũng có thể bình tĩnh đứng xem.
"Suy đoán của cô đúng đấy." Hạ Bạch nhìn chằm chằm vào bụng Tề Ngạn, nói: "Đã không còn là vấn đề bị thương hay không nữa, hai quả thận của anh ta đều không cánh mà bay, giống y như nam sinh bị Tề Ngạn bạo hành học đường mà Tô Mậu từng nói."
Vừa dứt lời, Hạ Bạch nghe thấy động tĩnh gì đó, bèn bước nhanh đến bên cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra ngoài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.