🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trời sắp tối, ánh hoàng hôn đỏ rực nơi xa sắp bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ còn lại một vệt sáng dài như sao băng.

Dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, các thôn dân cầm cuốc, gậy gộc các loại, giơ đuốc sáng rực, hùng hổ đi tới.

"Người đâu?"

"Cút khỏi thôn Ngũ Cô đi!"

"Đi mau, thôn Ngũ Cô chúng tôi không chào đón các người!"

Hạ Bạch nhìn thấy Lăng Trường Dạ bên cạnh cũng mở cửa sổ.

Lận Tường lớn tiếng nói: "Chắc chắn là bà vợ của Lưu Phúc đã nói chuyện chúng ta hỏi thăm về Tiết Lệ Cốc cho trưởng thôn biết rồi, đám thôn dân tức giận nên muốn đuổi chúng ta ra khỏi thôn!"

"Hừ!" Phù Vũ Tình cười lạnh: "Lão trưởng thôn kia vốn dĩ đã muốn đuổi chúng ta đi từ sớm rồi, giờ thì ông ta có cơ hội rồi."

"Vậy giờ phải làm sao?" Tỉnh Duyên nói: "Nhiều người như vậy, chúng ta đánh không lại, hơn nữa chúng ta cũng không thể đánh bọn họ."

Lăng Trường Dạ: "Đã bại lộ rồi thì cứ coi đây là một cơ hội, hiếm khi nào mọi người đều tập trung đông đủ như vậy."

Cái mùi quen thuộc này, Tỉnh Duyên lập tức biết anh muốn làm gì.

Lận Tường cũng biết, trước tiên cậu ta chuyển sự chú ý của thôn dân, tạo ra một hoàn cảnh hỏi han không chút phòng bị.

Cậu ta nhảy xuống từ cửa sổ, giơ hai tay nói với bọn họ: "Các anh các chị, các bác các cô, mọi người nghe tôi nói, chúng tôi nghe ngóng Tiết Lệ Cốc là bởi vì chúng tôi cảm thấy bệnh lạ chính là lời nguyền đáng sợ của cô ta, chúng tôi muốn tìm ra cách hóa giải lời nguyền."

"Mọi người cũng muốn biết, có phải không? Tôi biết mọi người đều bị bệnh lạ hành hạ khổ sở lắm rồi."

Vợ Lưu Phúc ở hàng trước nước mắt giàn giụa, giống cô ta còn có hai người dân thôn khác, trong đó có một người nước mắt giàn giụa, lấy tay áo quệt mớ nhớt trên mặt, uất ức khóc nói: "Rốt cuộc là tạo nghiệt gì thế này! Vẫn không buông tha!"

Lận Tường nói theo lời họ: "Tôi biết mọi người rất uất ức, rất đau khổ, bạn của chúng tôi cũng có người bị nguyền rủa, chúng tôi cũng thấu hiểu và chịu đựng nỗi uất ức đó, có một người bạn... cậu ấy cũng đã chết rồi."

"Sao Tiết Lệ Cốc lại ác độc như vậy, rốt cuộc cô ta muốn hại chết bao nhiêu người mới hả dạ đây!"

"Kiếp trước chúng ta đã gây nghiệp chướng gì thế này, rõ ràng không làm gì sai, tại sao phải gánh chịu tất cả những điều này!"

Bọn họ đứng trên lầu hai có thể nhìn rõ ràng, đám dân thôn bị hành hạ tiều tụy đến mức không chịu nổi này, nỗi đau khổ, sự uất ức và phẫn nộ của họ hằn rõ trong quầng thâm mắt vì mất ngủ triền miên, hằn rõ trên những vết máu chẳng buồn giặt giũ trên quần áo họ.

Hạ Bạch lại nhìn về phía Lận Tường, cậu ta tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc ở phó bản học viện y học Hòa Bình.

"Tôi biết mà!" Lận Tường lộ vẻ đau buồn, "Còn có cả cụ già đáng kính kia, vậy mà cũng bị cô ta hại chết."

"Là bác Lưu đấy."

"Là trưởng thôn..."

"Đừng nói nữa!" Đôi mắt nhỏ của trưởng thôn lần đầu tiên đỏ hoe, ông ta nói, "Đám người này hoàn toàn không phải muốn hóa giải lời nguyền cho chúng ta, làm gì có chuyện hóa giải lời nguyền lại bắt chúng ta nói chúng ta vu oan cho Tiết Lệ Cốc chứ! Chúng nó chính là không có ý tốt, đuổi chúng nó đi!"

"Chờ đã!" Lận Tường lớn tiếng thu hút sự chú ý của thôn dân, "Chúng tôi thực sự đã tìm được cách hóa giải lời nguyền, mọi người nghe tôi nói, cách hóa giải lời nguyền chính là..."

Lăng Trường Dạ dùng giọng nói to tiếp lời cậu ta: "Trước khi bệnh lạ xuất hiện, Tiết Lệ Cốc có thực sự dùng cổ trùng hại mọi người không?"

Gần như ngay sau khi anh nói xong, Hạ Bạch hét lớn: "Tiết Lệ Cốc ở nhà sàn nào?"

Tỉnh Duyên sững người một giây, lập tức lần lượt nhìn về phía tiếng lòng của đám thôn dân.

"Còn phải nói sao?"

"Tôi nằm liệt giường lâu như vậy!"

"Anh ta quả nhiên vẫn không tin!"

"Con tôi bị ả bỏ trùng vào người chết rồi, tôi hận ả!"

"Chính là nhà sàn ở đầu thôn phía đông."

"Bên trong gai thịt toàn là trùng đang bò đấy."

"Số 97."

"Tại sao cô ta lại như thế chứ, thôn chúng tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô ta."

...

Tiếng lòng của thôn dân nhao nhao tuôn ra, mang theo nghi vấn, phẫn hận và không cam lòng của họ, trong đêm đen này cùng nhau ập đến Tỉnh Duyên.

"Bọn chúng quả nhiên không có ý tốt!" Trưởng thôn phản ứng lại đầu tiên, "Mau đuổi bọn chúng đi!"

Hạ Bạch hỏi: "Tiết Lệ Cốc ở đâu?"

Tỉnh Duyên: "Nhà sàn số 97 phía đông thôn!"

Lăng Trường Dạ xách Nhị Oa lên: "Đến đó!"

Các người chơi nhao nhao nhảy từ lầu hai xuống, chạy thẳng về phía đông thôn.

Hai ngày nay, họ đã đi khắp thôn Ngũ Cô, đã quen thuộc với thôn làng nhỏ bé này. Vì xuất phát trước thôn dân một bước nên họ cố gắng chạy vào căn nhà sàn cũ nát kia trước khi bị thôn dân tóm được.

"Không phải đi Ám Lâu sao? Sao lại đến đây?" Phù Vũ Tình hỏi.

Hạ Bạch: "Đến Ám Lâu có khi họ sẽ càng tức giận xông vào đuổi chúng ta đi, đến đây bọn họ chưa chắc đã dám vào, chúng ta còn có thể tìm thêm manh mối."

Nếu thôn dân đều giấu kín tên của "Thảo quỷ bà" Tiết Lệ Cốc như vậy thì chắc chắn bọn họ rất kiêng kỵ nơi ở của Tiết Lệ Cốc, không dám vào.

Quả nhiên, sau khi đuổi đến đây, đám thôn dân liền vô thức lùi về sau, vừa lùi vừa nhìn chằm chằm xuống đất, sợ có côn trùng gì bò lên người.

Mấy người chơi thở phào nhẹ nhõm, người thì vịn người thì ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Tỉnh Duyên vỗ ngực nói: "Lý Quế và Lưu Phúc, còn có rất nhiều thôn dân khác đều không nói dối, Tiết Lệ Cốc đúng là "Thảo quỷ bà" hại người, rất nhiều người trong số bọn họ thực sự bị Tiết Lệ Cốc hại, Tiết Lệ Cốc bỏ trùng vào người trẻ con, lấy thịt người nuôi cổ, còn trộm tiền tài, rất nhiều..."

Đào Bảo Bảo hỏi: "Kỹ năng của cậu là nhìn thấu lòng người à?"

Rõ ràng là kỹ năng của anh không thể giấu được nữa, Tỉnh Duyên bèn nói thẳng: "Kỹ năng của tôi là có thể nghe tiếng lòng của người khác, suy nghĩ là phản ứng thật sự trong lòng của đối tượng mục tiêu mà tôi nhìn thấy lúc đó, khi đội trưởng Lăng hỏi bọn họ, tôi đã nhìn thấy những suy nghĩ này của bọn họ."

"Quả nhiên, chân tướng của trò chơi này không phải là mô típ dễ đoán như vậy." Phù Vũ Tình nói, "Tiết Lệ Cốc không phải là người bị hại đáng thương, bị thôn dân hại chết rồi nguyền rủa bọn họ."

Tỉnh Duyên: "Vậy chẳng phải khả năng suy đoán của Lận Tường chính xác càng cao sao? Bây giờ chúng ta mau chóng tìm manh mối xác minh đi, lát nữa lỡ thôn dân phóng hỏa đốt nhà thì tiêu đời."

Hạ Bạch: "Không đâu, họ sẽ không đốt nhà, cũng sẽ không làm những chuyện phá hoại nhà cửa khác."

Tỉnh Duyên: "Vì sao?"

Hạ Bạch: "Bọn họ sợ Tiết Lệ Cốc nguyền rủa ác hơn."

"..."

Lận Tường cảm thán: "Hạ Bạch, cậu đúng là chọn được chỗ tốt đấy."

Tỉnh Duyên cũng phụ họa theo: "Quả nhiên là Hạ Bạch."

Hạ Bạch: "... Mau tìm manh mối đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều, có thể lại bị rút ngắn, không đến hai ngày đâu."

Lận Tường: "Ừ, đi tìm thôi."

Lúc mới vào trò chơi, nhìn từ chân núi lên, bọn họ thấy thôn Ngũ Cô có khoảng trăm nóc nhà, là căn cứ vào số lượng nhà sàn để suy đoán, nhưng trên thực tế, sau hai ngày dò la, họ phát hiện thôn Ngũ Cô không có nhiều người như vậy, có rất nhiều nhà sàn bị bỏ hoang.

Theo lời trưởng thôn thì: "Bắt đầu từ mười năm trước, thanh niên trong thôn lần lượt rời làng lên thành phố lớn, họ đều nói nhà cao tầng ở thành phố thoải mái hơn, không muốn ở nhà sàn nữa."

Không có người ở, nhà sàn rất nhanh đã trở nên đổ nát, ọp ẹp.

Nhà sàn của Tiết Lệ Cốc cũng vậy, không chỉ có nhà của cô ta mà nhà sàn xung quanh cũng trong tình trạng tương tự, không thể nào trùng hợp như vậy, đều là thanh niên rời làng, có thể thấy thôn dân rất đề phòng và bài xích cô ta.

Nhưng, nhìn từ bên ngoài thì đổ nát nhưng bên trong căn nhà sàn này lại rất ngăn nắp, gạt bỏ lớp bụi và lá khô thì có thể thấy trước đây nơi này cũng rất sạch sẽ.

Tủ gỗ trong phòng khách được làm thủ công, trên tủ bày la liệt sách vở, còn có mấy chiếc giỏ đựng đồ lớn nhỏ giống nhau, giỏ được đan bằng tre, bên trong còn may một lớp vải hoa mềm mại sạch sẽ, các loại đồ đạc được phân loại rõ ràng cất giữ trong đó.

Trên bàn là một chiếc bình hoa bằng sứ men màu xám, hoa tươi trong bình đã héo úa, màu sắc vẫn chưa phai hết, có thể thấy đó đều là hoa dại mọc trong thôn, có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của chúng khi mới được cắm vào.

"Không thấy đồ nuôi cổ, mấy cái hũ kia tôi xem rồi, bên trong đều là dưa muối, còn có một cái bình, bên trong là rượu nho tự ủ." Lận Tường nói.

"Còn có cả rượu nho nữa à?" Tỉnh Duyên kinh ngạc hỏi.

Hạ Bạch lại nhìn bình hoa dại đã héo úa và sách trên giá sách, nói: "Cô ta là một người rất yêu đời."

Cho dù sống trong thôn với điều kiện thiếu thốn nhưng vẫn sống rất đẹp.

"Nhưng mà, cô ta thực sự có nuôi mèo." Lận Tường tìm được hai cái bát, "Đây là được đặt trên đất, trong một cái còn có nước, chắc là cho mèo dùng."

Tỉnh Duyên: "Là con mèo quỷ kia!"

Hạ Bạch liếc nhìn rồi đi vào phòng ngủ xem.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường, trên vách gỗ xung quanh giường đều được dán một lớp vải màu xanh nhạt, ga trải giường và vỏ chăn đều màu vàng, nhìn qua vừa tươi mát vừa ấm áp, bên phải giường là một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, đối diện là chiếc bàn học kê sát cửa sổ nhìn ra ngoài, trên bàn vẫn có một bình hoa héo úa và mấy cuốn sách.

Phù Vũ Tình đang đứng trước bàn sách xem sách và lục ngăn kéo.

Hạ Bạch đánh giá phòng ngủ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên lớp vải dán tường giống như giấy dán tường xung quanh giường.

Cậu sờ soạng xung quanh một hồi, khi sờ đến gần bức tường phía sau đầu giường thì dừng lại.

Vén lớp vải lên, bên trong là một cánh cửa nhỏ xinh xắn, phía trên còn được chạm khắc họa tiết hoa lá nho nhỏ, giống như cánh cửa trong truyện cổ tích.

Mở nó ra, liệu có phải bước vào thế giới cổ tích không?

Hạ Bạch nghĩ như vậy, hai tay trang trọng mở cánh cửa đó ra.

Cậu không nhìn thấy thế giới cổ tích nào, mà chỉ thấy một xấp thư tình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.