Động tĩnh bên này của bọn họ rốt cuộc cũng kinh động đến trưởng thôn và những thôn dân xung quanh, không chút nghi ngờ, trưởng thôn xông lên trước nhất, là người chạy tới nhanh nhất.
Giống như Phù Vũ Tình, ông ta còn chưa tới, tiếng đã vang lên trước: "Cậu dám xông vào Ám Lâu của chúng tôi! Quá đáng! Quá không tôn trọng người đã khuất và tổ tiên của chúng tôi!"
Nhưng khi ông ta chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lại giống như con vịt bị bóp cổ, vùng vẫy một cái rồi im bặt, chẳng còn âm thanh nào nữa.
Phía sau lần lượt có thôn dân xung quanh đi tới, Phù Vũ Tình thấy thế bèn chỉ vào tầng hầm hỏi: "Thôn trưởng, ông giải thích cho chúng tôi một chút đi, đây là có chuyện gì vậy?"
"Nhiều người chết quá!"
"Kia là, kia là có người đang nuôi cổ à?"
"Là Tiết Lệ Cốc, Tiết Lệ Cốc lại nuôi cổ dưới tầng hầm ư!"
Hà Xuân Nghiên cười một tiếng, dường như anh ta cảm thấy rất buồn cười, sau khi cười một tiếng phức tạp, anh ta lại cười thêm vài tiếng, cười đến mức nước mắt sắp trào ra, "Mọi người bây giờ còn tưởng cô ấy đang nuôi cổ, hễ có liên quan tới việc nuôi cổ, mọi người đều có thể đổ hết lên đầu cô ấy."
"Bác sĩ Hà?"
"Sao bác sĩ Hà lại ở đây?"
"Anh chưa đi sao?"
Hà Xuân Nghiên nói: "Tôi đi rồi, tôi hận bản thân đã tự ý bỏ đi. Tôi đi tìm người tới cứu cô ấy, quay về thì thấy cô ấy chết trên cầu Phong Vũ."
Phù Vũ Tình lập tức nắm được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774520/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.