🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong video vang lên một tiếng cười, tiếng cười này rất gần, là do người quay video phát ra, có vẻ như chị thấy buồn cười vì hai đứa trẻ tự lừa dối mình, nhưng trong tiếng cười lại không nghe ra sự chế giễu.

Ống kính lại một lần nữa hướng lên bầu trời.

Trên bầu trời đầy mây đen, có một chiếc máy bay bay ra từ trong đám mây đen.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, video kết thúc trong khung hình rung lắc.

Ở đây không tìm được manh mối nào nữa, bọn họ lại đến 305, lần này là lão Tiền gõ cửa.

Cao Huyên mở cửa cho ông, lão Tiền liền nói: "Cô gái, là cô giết Tiết Lập Hoành, cô báo thù cho Tĩnh Tĩnh, đúng không?"

Không biết là chữ nào đã chạm đến trái tim Cao Huyên, chị ấy vốn luôn điên loạn, lúc tỉnh táo lại im lặng, bỗng nhiên òa khóc như mưa, khóc đến mức không thể đứng thẳng người, ngồi sụp xuống đất khóc đến xé lòng nát ruột.

Hạ Bạch đưa nhật ký và tranh của Tĩnh Tĩnh cho chị, "Xin lỗi."

Bức tranh trên cùng chính là của cô bé và mẹ hoa bách hợp, trong góc có viết "Tĩnh Tĩnh mãi mãi yêu mẹ".

Cao Huyên khóc đến đôi môi không ngừng run rẩy.

Chị ấy vì chồng bạo lực, cho nên mới mang theo con gái lén lút chuyển đến tòa nhà này.

Hoàn cảnh của chung cư này quá tệ, chị cảm thấy có lỗi với con gái, tối hôm đó liền khóc.

Từ tận đáy lòng, con gái không cảm thấy nơi này không tốt, cho nên cô bé cho rằng mẹ cũng sẽ không khóc vì nguyên nhân này, cô bé hiểu lầm.

Cô bé lấy tay đón lấy nước mắt của Cao Huyên, hôn chị, an ủi: "Mẹ đừng khóc, không sao, con sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu mẹ mà."

Đúng vậy, con gái vẫn luôn yêu chị, từ khi sinh ra đã bắt đầu cứu rỗi chị, tình yêu của cô bé còn chưa đủ sao? Tại sao chị lại tìm kiếm tình yêu ở bên ngoài.

"Mẹ là tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời này, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp."

Chị không phải, chị chưa bao giờ là tiên nữ, chị cũng chưa bao giờ sạch sẽ, chị là người thứ ba, con gái vừa sinh ra đã chịu đủ lời đồn đãi nhảm nhí.

Con gái mới là thiên sứ của chị, con bé vẫn luôn cười, mọi thứ trong mắt con bé đều là truyện cổ tích.

Cao Huyên: "Hắn ta đáng chết! Bọn họ đều đáng chết! Cùng nhau xuống địa ngục đi! Đi, cùng đi địa ngục, đừng lên trời làm phiền con bé."

Bốn người không đành lòng nhìn chị, không hẹn mà cùng nhìn về phía trong nhà.

Lúc này bọn họ mới nhìn thấy, thì ra bức ảnh mẹ hoa bách hợp kia được đặt trong một khung ảnh lớn, đang treo trên tường. Khác với những gì bọn họ nhìn thấy trên giấy vẽ, bên trong bức ảnh này không có con gái, chỉ có người mẹ, càng tinh tế hơn, người mẹ cười càng trong sáng hơn trong một mảnh hoa bách hợp, thật sự rất giống tiên nữ.

Bên cạnh là một tờ giấy khen, cúp đặc biệt "Bé họa sĩ".

"Cậu giấu tấm gì đấy?" Lúc rời khỏi căn hộ 305, lão Tiền hỏi Hạ Bạch.

Ông tinh mắt nhìn thấy Hạ Bạch không đưa tất cả bức tranh cho Cao Huyên, lén lút giấu một bức.

Hạ Bạch lấy bức tranh bị cậu nắm chặt đến nhăn nhúm từ trong túi ra, chậm rãi vuốt phẳng.

Bức họa kia nhìn tối đen như mực, phần lớn diện tích được tô đen, chỉ có một góc rất nhỏ ở góc dưới bên phải, một góc không khiến người ta chú ý, có một khuôn mặt của một cô bé, giống như bị bóng tối bao trùm này ép đến mức không thở nổi, cố gắng thò đầu ra hít thở, len lén cầu cứu.

Hạ Bạch: "Hình như cô bé này bị trầm cảm."

Mấy người đều sửng sốt.

Nhưng con bé cười vui vẻ như vậy, đôi mắt chứa đựng truyện cổ tích lại sáng như vậy, trước giờ luôn là người an ủi mẹ.

Bọn họ lại nghĩ, đúng vậy, cô bé ở âm phủ 305 không cười, cũng không hoạt bát, sẽ khóc, cô bé ấy đứng trong bóng tối nhìn thấy người liền cầu xin người ta tìm giúp mẹ của mình.

Chung cư âm phủ, tầng hai.

Bà lão căn hộ 211 túm lấy cháu trai đang chạy lên tầng ba ở đầu cầu thang.

"Cháu muốn đi tìm Tĩnh Tĩnh!"

"Không được đi! Mau đi theo bà!"

Ông Vương căn hộ 204 nghe được tiếng động liền đi ra, hỏi bà lão: "Đi? Hai bà cháu muốn đi ư?"

Bà lão gật đầu, "Ài, nhưng mà nó cứ đòi đi lên tầng ba, sống chết không chịu đi theo tôi."

"Cháu muốn đưa Tĩnh Tĩnh cùng đi! Tĩnh Tĩnh còn đang đợi cháu! Bạn ấy không đi cháu cũng không đi! Không đi không đi!"

"Cậu xem đi, tính tình này, sao còn tệ hơn bố nó lúc nhỏ vậy?" Bà lão nói.

Lăng Trường Dạ đứng ở cửa ra vào nói: "Bà để cậu bé đi đi, không có nguy hiểm đâu."

Bà lão kinh ngạc đứng đó vài giây, buông tay ra.

"Tĩnh Tĩnh! Tĩnh Tĩnh! Tĩnh Tĩnh, tôi đưa cậu đi tìm mẹ!" Cậu bé vừa hét vừa bò lên trên, để Tĩnh Tĩnh có thể nghe thấy sớm hơn một giây, cậu bé hét to đến mức cả chung cư đều nghe thấy, "Tôi nhìn thấy chim ưng đến đón chúng ta rồi!"

"Giọng nói cũng giống y như bố nó hồi bé." Bà lão nói: "Ông Vương, phải không?"

Ông Vương gật đầu, "Ừ, tôi biết."

Bà lão như chìm vào hồi ức: "Ông biết đấy, con trai tôi từ nhỏ đã lớn lên một mình với tôi, khi còn bé nó rất nghe lời tôi, suốt ngày bám lấy tôi, nói là nó thích mẹ nhất..."

Bà lão như kể một câu chuyện còn dang dở, phía sau câu chuyện này hẳn là một bước ngoặt bắt đầu bằng "Sau đó…?" .

Không nói cũng được.

Cậu bé kéo cô bé ra khỏi bóng tối, kéo tay cô bé đến tìm Đại Ưng, ba người bọn họ cùng nhau rời khỏi căn hộ này.

Không bao lâu, đôi vợ chồng tầng bốn kia cũng hùng hổ bỏ đi.

Ông Vương nhìn bóng lưng của bọn họ, nói: "Đi rồi, đều đi rồi."

"Ồ, còn một người nữa." Ông lão không biết là khó chịu hay buồn bã: "Căn hộ 308 còn chưa đi."

Cuối cùng, Hạ Bạch và mọi người đi vào căn hộ 308, điểm bắt đầu của câu chuyện.

Bà cụ Từ Mai của căn hộ 308 đã qua đời rất lâu, thi thể đã mục nát, nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, bên cạnh bà là một ông lão đang nằm, ông lão trông như sắp tắt thở.

Ông lão nhìn thấy bọn họ, ánh mắt rất chậm rãi chuyển động một chút, khó khăn hỏi: "Bên ngoài, kết thúc rồi sao? Tất cả."

Lão Tiền là người đầu tiên đi đến bên cạnh ông lão, nói: "Kết thúc rồi, lúc trước là ông đưa tên thầy bùa đó vào chung cư sao?"

"Phải... phải." Ông lão nói: "Tôi vừa đưa anh ta vào chung cư thì...thì liền hối hận, thế nhưng, tôi đã không khống chế được. Mọi người, mọi người biết đấy, thầy bùa được chào đón cuồng nhiệt nhất ở nơi nào..."

"Khu ổ chuột, nơi mà mọi người mong mà chẳng được gì."

"Khổ, khổ quá, tại sao, tất cả đều là khổ."

Lúc ông lão và vợ đã mất đi đứa con trai duy nhất lúc còn trẻ, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã khiến họ suýt chút nữa không gượng dậy nổi, khi đó họ đã nghĩ, nếu như có một vị đại sư nào đó có thể khiến con trai của họ sống lại thì tốt biết mấy, nhưng không có.

May mà, may mà, họ đã vượt qua được.

Bao nhiêu năm như vậy, mấy chục năm, bọn họ nương tựa lẫn nhau, dìu dắt lẫn nhau mà sống qua ngày.

Thế nhưng, khi nhìn thấy vợ mình qua đời, ông lão không chịu đựng nổi.

Là thật, làm sao có thể chịu đựng nổi, thế giới tối đen như mực, ông lão không nhìn thấy gì, sờ mó gì cũng không được, cảm giác cũng không có, thỉnh thoảng có một khoảnh khắc như vậy, ông lão không biết mình đang ở đâu.

Ông lão nhớ đến việc mình từng nghe nói ở chợ có một vị đại sư như vậy, ông lão liều mời vị đại sư kia đến, muốn liều lĩnh thử một lần, cho dù hủy hoại cả thế giới này, ông lão cũng muốn cứu vợ mình.

Nhưng khi nhìn thấy vợ mình bình thản nằm trên giường, ông lão liền hối hận.

Ông lão đột nhiên hiểu ra, thì ra bà ấy đang chờ ông lão. Bà ấy chỉ là đi trước một bước để chờ ông lão mà thôi.

Vị đại sư kia đương nhiên không vui, cãi nhau với ông lão một trận, bị một cậu bé nghe thấy được, gã vẫn mở cửa hàng ở trong chung cư này.

Vừa khai trương đã không dừng lại được, nam sinh, đàn ông, ông lão, phụ nữ...

Mấy hộ gia đình chết trước đó chỉ là mới bắt đầu, người nghèo sống trong khu chung cư bị vứt bỏ này sao có thể chỉ có mấy nhà đó.

Sau đó, bọn họ ý thức được đây là một thầy bùa độc ác, bọn họ nói gã cố tình phóng đại nguyện vọng và lời nguyền của bọn họ, bọn họ nói gã hại họ.

Dưới sự dẫn dắt của Cao Huyên, bọn họ như phát điên lên mà giết gã, dùng từng cái đinh đóng chặt cơ thể tà ác kia lên thánh giá.

Thế nhưng, đây nào phải là kết thúc.

Chỉ cần d.ục vọ.ng còn tồn tại, chỉ cần con người còn tồn tại, thì bùa yểm sẽ còn tồn tại.

"Cuối cùng, cuối cùng cũng kết thúc rồi."

"Vậy thì, cuối cùng tôi cũng có thể đi rồi."

Cửa phòng 308 cũng mở ra.

Bà lão cười híp mắt kéo tay ông lão đi ra, chậm rãi đi về phía trước.

Ông Vương kinh ngạc nhìn ông lão mà mọi người đều đoán là đã chết ở nhà, thì ra ông ấy vẫn còn sống.

Nhìn hai người đi xuống cầu thang, ông Vương hỏi: "Hai người cũng muốn đi sao?"

"Ừ." Từ Mai nói: "Chúng tôi đi đây."

Bọn họ tay trong tay, dìu dắt nhau, từng bước một, an ổn bước ra khỏi chung cư.

"Chỉ còn lại một mình tôi thôi sao?" Ông Vương nói rồi nhìn về phía mấy người mới đến đây.

Lăng Trường Dạ đã nhìn thấy một con đường ánh sáng phía sau hai ông bà cụ, anh nói với ông Vương: "Chúng tôi cũng phải đi rồi."

"Ồ." Ông Vương gật đầu, vẫy vẫy tay: "Đi đi, đi đi, đều đi cả đi."

Lúc Dương Mi đi theo Lăng Trường Dạ bước lên con đường ánh sáng, anh ta nhìn thấy ông Vương lại bắt đầu "lén lút" quan sát ở trong chung cư này, nhưng lần này không cần "lén lút" nữa, nơi này đã không còn ai nữa rồi.

Hạ Bạch và mọi người cũng bước lên con đường ánh sáng rời đi.

Có một vấn đề, Lận Tường sắp rời khỏi trò chơi rồi mà vẫn chưa hiểu rõ, "Nhân vật chính của phó bản này là ai?"

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía khu chung cư tăm tối đổ nát kia, "Mỗi người bọn họ đều là nhân vật chính, chúng sinh muôn hình vạn trạng."

Một thầy bùa mặc một bộ đồ đen, im lặng ngồi ở phía trước.

Một nam sinh đau buồn quỳ xuống đất cầu xin: "Muốn cô ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi, yêu tôi đến chết không thay đổi."

Một người đàn ông tuyệt vọng quỳ xuống đất cầu xin: "Để cho cô ấy yêu tôi, đừng mắng tôi nữa."

Một ông lão hèn mọn quỳ xuống đất cầu xin: "Để cho nó thường xuyên đến thăm tôi, chỉ cần đến nhìn tôi một cái là được."

Một người đàn ông phẫn nộ quỳ xuống đất cầu xin: "Cho t.ử c.ung của cô ta nổ tung, đời đời kiếp kiếp không xứng làm phụ nữ!"

Một người phụ nữ căm hận quỳ xuống đất cầu xin: "Cho cái đó của anh ta mục nát, tên đàn ông bẩn thỉ đó vĩnh viễn không thể dùng cái đó được nữa!"

Một ông lão lạnh lùng quỳ xuống đất cầu xin: "Cho nó câm điếc, cái miệng của nó vĩnh viễn không nói ra được lời nào phản bác tôi nữa."

...

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.