Hoa Hạo Minh: "Trên mạng nói có sách, mách có chứng, nếu không phải là do tôi đề nghị chơi trò chơi này, thì tôi cũng tin rồi đấy. Không đúng, cho dù là do tôi đề nghị, cũng có thể là đội trưởng giở trò sau lưng?"
Lận Tường: "Chẳng lẽ tin tức nội bộ mà tôi nghe được chưa đủ hả? Không ở thành phố Giang Di là không hóng được tin hot sao?"
Hoa Hạo Minh lập tức hỏi: "Cậu nghe được tin tức nội bộ gì?"
Lận Tường nhìn thấy Lăng Trường Dạ đang nhìn mình: "... Những gì tôi nghe được đều ở trong bài viết này, nhưng chưa nhiều bằng trong này đâu."
Đây quả là thời cơ hóng hớt lý tưởng, hóng hớt là bản năng của con người, Tỉnh Duyên không nhịn được liền nghe tiếng lòng của bọn họ.
Hạ Bạch: "Ồ."
Lận Tường: "Tôi bỏ lỡ một quả dưa lớn như vậy sao?"
Hoa Hạo Minh: "Cuối cùng cũng hóng được chuyện của anh ấy rồi."
Lăng Trường Dạ: "Mạng của em tất nhiên là mạng rồi."
Tỉnh Duyên: "..."
Không đúng, thật sự không đúng.
Anh ta bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tiếng lòng trong lòng đội trưởng, mãi cho đến hiện tại, hình như anh ta đã hóng được chuyện động trời, nhưng anh ta không chắc chắn.
Lăng Trường Dạ đảo mắt qua mấy người, không nhìn ai thêm một giây, hỏi: "Có người báo danh tham gia không?"
"May mà bài viết hot." Hoa Hạo Minh nói: "Đã có hơn hai mươi người đến hỏi, ba người chắc chắn muốn tham gia."
Lăng Trường Dạ: "Thật ra cậu có thể không cần nói câu trước."
Hoa Hạo Minh: "Tôi cố ý nói đấy, đội trưởng cống hiến rất lớn mà."
"..."
Quả thật nhờ có độ hot của bài đăng, đêm đó bọn họ đã tập hợp đủ mười người chơi, để đề phòng bất trắc, còn tìm hai người chơi quen biết làm đội viên dự bị.
Ngoại trừ năm người bên bọn họ, năm người chơi còn lại đều là người chơi của Cục quản lý trò chơi, bọn họ là hai người và ba người cùng báo danh.
Người quen biết cùng nhau vào trò chơi rất phổ biến, cũng rất hợp lý, bọn họ tuyệt đối không để ý, vốn dĩ năm người bọn họ cũng đều quen biết nhau.
Chỉ là nếu như vậy, một người trong đó đến báo danh, bọn họ cũng không biết đồng đội của anh ta cụ thể là ai, bọn họ đã quen hình thức treo thưởng nhiệm vụ của Cục quản lý trò chơi, cái này cũng không có gì, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn lại có người quen biết tham gia.
Bởi vì trong đó có ba người ở nơi khá xa, cần phải ngồi máy bay tới, bọn họ đặt thời gian vào bảy giờ tối thứ bảy, ăn cơm tối xong lại vào trò chơi.
Sau khi xác định được nhân viên và thời gian, cuộc thảo luận về trò chơi đã kết thúc, nhưng những tin đồn về nó vẫn chưa kết thúc.
Hoa Hạo Minh mượn trò chơi phân tích, nói một đống chuyện liên quan tới trang viên Hồng Sắc, cuối cùng nói một câu: "Trang viên Hồng Sắc thật sự là nhà của cô chủ nhà họ Giang kia sao? Cô ấy nhất định rất hiểu rõ trang viên Hồng Sắc, đúng không? Hay là nhờ cô ấy nói cho chúng ta nghe một chút?"
"..."
Lăng Trường Dạ dưới ánh mắt chăm chú, thẳng thắn nói: "Trang viên Hồng Sắc đúng là nhà của Giang Ngữ, map trò chơi này không phải tôi đề cập, bọn họ thảo luận ra kết quả, mới hỏi tôi có muốn chơi trò chơi này hay không, tôi đồng ý trò chơi này không phải bởi vì cô ấy."
Đó là vì sao?
Tỉnh Diên giận mình vừa rồi nghe tiếng lòng làm gì, hiện tại thời gian còn chưa tới, không có cách nào nhìn thấy tiếng lòng lúc này của Lăng Trường Dạ, rất rõ ràng, hiện tại mới là điểm nóng.
Hạ Bạch nói: "Như vậy xem ra, bọn họ nói không đúng, trang viên Hồng Sắc này thật ra là đáng để phá trò chơi."
Mấy người lập tức nhìn về phía cậu ấy.
Hạ Bạch nghiêm trang nói: "Dự án này bất kể là giao cho cô Giang, hay là bị nhà họ Lăng lấy được, đều rất có giá trị."
Lận Tường gật đầu, "Đúng vậy."
Vừa nói xong cậu ta liền ý thức được không đúng lắm, nhìn về phía Hạ Bạch, thấy cậu vẻ mặt ngơ ngơ, không lộ ra vẻ mặt khác, lại nhìn về phía Lăng Trường Dạ, vậy mà không nhìn ra trên mặt anh không vui, ngược lại còn bắt được ý cười ở trong mắt anh?
Lận Tường: "?"
Đến giờ ăn cơm tối, đội trưởng cứng rắn nhưng không cứng rắn kết thúc thảo luận.
Mọi người tụ tập ăn một bữa tối thịnh soạn, bữa tối náo nhiệt mãi đến hơn chín giờ tối mới kết thúc, ăn đến khi Nhị Oa ngủ thiếp đi.
Sau khi cơm tối kết thúc, Lăng Trường Dạ thuận tay ôm lấy Nhị Oa.
Hạ Bạch hỏi: "Tối nay anh muốn dẫn cậu bé đi sao?"
Lăng Trường Dạ ôm Nhị Oa đi được hai bước mới nói: "Tôi còn có chuyện khác phải xử lý, phiền cậu giữ cậu bé thêm một đêm nhé."
Hạ Bạch nhìn anh ôm Nhị Oa, không đưa tay, bảo Lăng Trường Dạ ôm Nhị Oa đưa đến phòng mình.
Thành phố Giang Di từ xưa thương mại phát triển, không có công nghiệp nặng, không chỉ phong cảnh đẹp, không khí cũng tốt. Ban đêm trăng sáng sao thưa, người ở dưới ánh trăng lành lạnh lại nhu hòa.
Hạ Bạch lại liếc mắt nhìn khóe miệng Lăng Trường Dạ, cảm nhận được sự sung sướng nhàn nhạt ở trên người anh, mặc dù anh không cười.
Rất kỳ quái.
Hạ Bạch tưởng rằng lần này đến thành phố Giang Di gặp Lăng Trường Dạ, cho dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, trong lòng cũng sẽ không vui, dù sao chuyện gần đây đều có liên quan đến ngày giỗ của bố anh, rất nhiều năm anh cũng không tin bố mình đã chết, bọn họ lại làm giỗ cho bố anh.
Lúc này, anh lại rất nhẹ nhàng, mặc dù không cười, cũng có cảm giác rất vui vẻ.
Lăng Trường Dạ mở miệng, không ngờ lại vừa vặn nói đến chuyện Hạ Bạch đang nghi hoặc: "Vào mấy ngày này mỗi năm, tôi luôn có chút không vui, cho dù một năm so với một năm càng nhạt, tôi cũng không nghĩ tới, năm nay trong lòng lại có loại cảm xúc vui vẻ này đang nảy sinh."
Vì thế Hạ Bạch hỏi: "Vì sao?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chắc là thấy được chuyện rất tốt, cho dù là manh mối. Trong những ngày ảm đạm như vậy, không cần chuyện tốt nổ tung như pháo hoa, manh mối ngược lại là hy vọng trước mặt."
Hạ Bạch nghe không hiểu, nhưng đã đến cửa phòng.
Lăng Trường Dạ giao Nhị Oa cho cậu: "Vì tránh hiểu lầm, tôi có một việc muốn nói với cậu."
Hạ Bạch: "Chuyện gì?"
Lăng Trường Dạ hơi nghiêng đầu, cười nhìn cậu, "Tôi là gay."
Nhịp tim Hạ Bạch Tâm Đồ đập ‘thịch’ một cái, "Anh nói với tôi chuyện này làm gì? Anh đang muốn làm sáng tỏ tin đồn trên mạng, nói anh không thích phụ nữ à?"
Lăng Trường Dạ: "Nếu như tình cảm chậm tiêu thì cứ dùng não nghĩ đi."
Lăng Trường Dạ lưu lại câu nói không rõ ý tứ này rồi rời đi.
Hạ Bạch ôm Nhị Oa đứng ở cửa thật lâu, mới hoảng hốt đi vào phòng.
Cậu biết lắng nghe, lấy ra một quyển sổ, không dùng tình cảm mà dùng phương thức sở trường của mình, vẽ bản đồ logic, một bức tranh này liền mất ngủ hai giờ.
Bởi vì ngủ muộn hai giờ, ngày thứ hai Hạ Bạch dậy muộn hai giờ.
Đêm trước khi chơi trò chơi cần giấc ngủ đầy đủ, không có ai quấy rầy cậu.
Hạ Bạch mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Nhị Oa đang đút điểm tâm cho em gái Tuyết Mộc, một giọt máu rất nhỏ.
Nhị Oa thấy cậu dậy, lập tức chạy tới nói với cậu: "Đội trưởng về nhà rồi, về ăn cơm tối."
Hạ Bạch không biết Nhị Oa làm sao biết được, gật đầu.
Bởi vì phải vào trò chơi, bọn họ ăn cơm tối rất sớm, ăn năm giờ, dù vậy, Lăng Trường Dạ cũng như lời anh nói, trở về trước bữa cơm tối.
Lúc ăn cơm, bọn họ đều nói chuyện liên quan đến trò chơi.
Hoa Hạo Minh nói: "Năm người kia đều đến rồi, không ai vi phạm hợp đồng, lát nữa chúng ta đi qua trang viên Hồng Sắc là có thể trực tiếp vào trò chơi rồi."
Lăng Trường Dạ "Ừm" một tiếng, nhắc nhở: "Báo danh đều là người biết trang viên Hồng Sắc, nếu biết trang viên Hồng Sắc còn đồng ý lập nhóm vào trò chơi, bọn họ hẳn là người chơi có kỹ năng, hoặc là người chơi có ý đồ riêng, không có lưu manh rồi."
Đây là chuyện tốt đối với bọn họ, cũng có thể là tai hoạ ngầm.
Trò chơi này vốn dĩ đã có độ khó, có người chơi mạnh tham gia, có thể nâng cao xác suất thành công phá trò chơi của bọn họ, đồng thời nếu bọn họ có ý đồ riêng, mức độ nguy hiểm cũng sẽ được nâng cao.
Lăng Trường Dạ: "Tất cả mọi người chú ý một chút."
Ăn cơm tối xong, Hạ Bạch giao Nhị Oa cho đội Công Kiên, cùng bọn họ ngồi xe đến trang viên Hồng Sắc.
Tên của trang viên Hồng Sắc có liên quan đến loài hoa mà cô Giang thích. Nghe nói trang viên lúc đó trồng rất nhiều hoa tường vi, nhân vật chính trong đó là loại hoa tường vi màu đỏ mà cô Giang yêu nhất.
Nơi này từng có tường hoa tường vi, cũng từng là một trong những thắng cảnh của thành phố Giang Di.
Không biết là những cây hoa tường vi này đã chết, hay là mùa đông tự nhiên tàn lụi, lúc này tòa trang viên này không thấy đỏ rực ngày đó, chỉ còn lại một chỗ tiêu điều.
Đều nói nhà ở không có nhân khí tẩm bổ rất dễ dàng biến chất, lúc ấy trang viên huy hoàng làm mẫu, mới một năm không có người tới gần, đã có thể nhìn ra cảm giác âm trầm cũ kỹ.
Trước cửa sắt rỉ sét có bốn chiếc xe đậu, ngoài dự liệu nhiều. Năm người khác là hai đoàn đội, không nên có nhiều xe như vậy mới đúng.
Rất nhanh bọn họ đã biết tại sao.
Có một cô gái mặc áo khoác lông chồn màu đỏ cùng váy dài đi xuống từ trong xe, tinh chuẩn nhìn về phía Lăng Trường Dạ.
Ánh mắt Hoa Hạo Minh sáng lên, dấy lên ánh sáng hóng hớt. Lận Tường và Tỉnh Diên không khác anh ta lắm, bọn họ đều đoán được thân phận của cô gái xinh đẹp này, một trong những nhân vật chính của tin đồn, cô chủ nhà họ Giang kia, Giang Ngữ.
Năm người chơi khác cũng xuống xe, nhận nhiệm vụ này không thể không xem bài viết kia, không thể nào không biết tin đồn trong bài đăng, ai nấy đều nhìn về phía cô gái và Lăng Trường Dạ.
"Trường Dạ, tôi biết rồi, cũng hiểu rồi, tôi không ngờ anh sẽ làm như vậy." Nói xong, cô đi về phía Lăng Trường Dạ.
Giang Ngữ hơn hai mươi, khuôn mặt diễm lệ, khí chất rất tốt, càng đến gần Lăng Trường Dạ đang bình tĩnh đứng tại chỗ, càng có thể cảm giác được sự tương xứng của bọn họ.
Bài đăng tìm đồng đội tối hôm qua cuối cùng đã trở thành bài viết hóng chuyện, rất đơn giản đã tìm ra thân phận của cô Giang này, là bởi vì thành phố Giang Di chỉ có một nhà họ Giang như vậy, còn vì sau khi gia tộc của cô Giang bị xuống dốc, cô đã lấy một cái tên nghệ danh khác làm ngôi sao, hiện đang rất hot.
Hai người bọn họ nhìn thật sự rất có cảm giác CP của cậu ấm nhà giàu có và ngôi sao lớn.
Thế nhưng Giang Ngữ không thể đi đến bên cạnh Lăng Trường Dạ.
Khi cô tới gần, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Bạch ngơ ngơ đi đến bên cạnh Lăng Trường Dạ, kéo tay anh, "Mỗi lần anh nhìn em, mắt đều rất xanh."
Cậu thấp giọng nói.
==
Chú thích:
*Trong Đông Chu liệt quốc, ghi chép, Chu vương mê say Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.
Trò đùa này xảy ra nhiều lần khiến các nước chư hầu rất bực mình, đến khi quân Nhung sang xâm chiếm, U Vương phóng hỏa triệu các chư hầu đến cứu nhưng không có ai đến, nên U Vương bỏ mạng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.