Lăng Trường Dạ cười nhạt, nắm lấy tay cậu, "Bị em phát hiện rồi."
Hạ Bạch ráng nhịn không cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt hai người, trong đầu cậu có thể tưởng tượng dáng vẻ tay của Lăng Trường Dạ đang nắm lấy tay mình.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lăng Trường Dạ còn rải rác trong đống xác vụn, cậu đã biết rõ bàn tay này như thế nào rồi, ngay cả dáng vẻ của mỗi một xương ngón tay nhô lên cậu cũng nhớ rõ.
Đêm qua, Hạ Bạch nghiêm túc suy nghĩ, vì sao cậu nhớ rõ ràng như vậy, không chỉ là xương ngón tay, còn có cơ bụng, còn có thật nhiều chỗ...
Ngay từ đầu cậu cho rằng, bởi vì cậu nhìn trúng thi thể kia, thi thể kia quá hợp với ý của cậu, trong quá trình khâu vá, sờ lại sờ.
Nhưng cậu đối với thi thể khác không phải như thế, lúc ấy nhìn thấy thi thể Lận Tường hợp ý, cậu chỉ muốn cõng về nhà, nhưng không ra tay sờ.
Cậu cũng không phải thật sự bị ái thi.
Tối hôm qua cậu mới hiểu được, lúc ấy cậu có thể đã có ý đồ xấu với Lăng Trường Dạ, chỉ là cậu vẫn không ý thức được.
Khi đó Lăng Trường Dạ không có ý thức, đây là lần đầu tiên ở thời điểm có ý thức, nắm tay cậu, cảm giác rất kỳ diệu, ấm áp nóng bỏng mà tim đập, loại cảm giác tuyệt vời này rất đáng để Hạ Bạch quyết định.
Đề nghị mà tối hôm qua Lăng Trường Dạ cho cậu rất tốt, cậu chưa từng yêu đương, Tình cảm là thứ duy nhất phù hợp với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774564/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.