Có thể rất đau, nhưng Medusa càng cảm thấy lạnh hơn.
Cô ta giống như ở trong hoang mạc sông băng trắng xoá, nhịp tim yếu ớt không thể chống đỡ cho cô ta đi ra ngoài, lộ ra tuyệt vọng trong lạnh lẽo.
Ý thức cô ta bắt đầu mơ hồ, nhưng miệng không ngừng mấp máy, đây là động tác duy nhất cô ta có thể làm ra.
Không biết là cầu xin tha thứ, hay là đang nói gì khác.
Lão Dương cúi đầu nhìn cô gái nằm trong vũng máu, "Cô gái, cô gái mà cô đã giết tên là Dương Tình, cô phải nhớ rõ."
"Bây giờ và về sau cô phải nên nhớ kỹ, cô là vì con bé mà chết."
"Xem ra, cô đã giết quá nhiều người, cho nên đã quên mất con bé rồi." Lão Dương rất để ý đến điều này, để ý đến mức ông cũng khó chịu như sắp chảy hết máu, "Hơn hai năm qua, tôi tìm các người báo thù, tôi ngày đêm...vậy mà lúc sám hối cô cũng không nghĩ đến con bé, sao lại như vậy chứ, tại sao..."
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong đầu Medusa, càng ngày càng rõ ràng. Cô ta nhớ cô, đương nhiên nhớ cô, cô là bạn học của cô ta, bạn học lớp múa, học múa rất nhanh, gần như nhìn một hai lần là biết.
Lúc ấy cô ta rất hâm mộ tay chân của cô, hâm mộ mỗi một khúc xương của cô đều biết múa.
Sau đó, bọn họ cùng bị cuốn vào một trò chơi.
Trong trò chơi đó, cô ta vẫn chưa phải Medusa, nhưng Diêm Tuyền đã có kỹ năng, bọn họ vừa mới thử nghiệm cái chết chảy máu trong trò chơi trước đó, hưng phấn dâng cao, trong trò chơi đó, mục tiêu mà gã và Phương Hiểu Phong thích là Dương Tình và Dụ Nhân.
Cô ta nói chọn Dương Tình, xương cốt của cô đặc biệt dẻo, cô ta muốn xem xem rốt cuộc dẻo như thế nào.
Diêm Tuyền cũng nghiêng về phía Dương Tình, Dương Tình xinh đẹp hơn Dụ Nhân rất nhiều. Chính là lúc gã vừa có kỹ năng, khi người ta vừa nắm giữ năng lực và quyền lực, các loại d.ục v.ọng đều sẽ mãnh liệt hơn một chút, ở thế giới hiện thực gã bị rất nhiều nữ sinh khinh thường, ở trong trò chơi chỉ muốn tìm cô gái xinh đẹp để chơi đùa.
Không phải cô ta đã quên Dương Tình, lúc cô ta sám hối, là tìm tội nghiệt nặng nề trước. Cô ta đương nhiên nhớ rõ, lần sám hối tiếp theo, cô ta sẽ sám hối đến Dương Tình.
Miệng Medusa cố gắng mấp máy, muốn nói cô ta nhớ, cô ta nhớ rất rõ ràng.
Nhớ tới Dương Tình.
Nhớ rõ Dương Tình đã khóc cầu xin bọn họ như thế nào, nhớ rõ Dương Tình chết như thế nào, nhớ rõ dáng vẻ sau khi chết của Dương Tình.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ, trước Dương Tình, con mèo của cô ta chết như thế nào.
Thế nhưng, cuối cùng cô ta vẫn không thể sám hối.
Cô ta không có cách nào lên tiếng.
Cô ta cũng không còn sức lực.
Máu của cô ta đã chảy hết.
Trong một trò chơi, có một buổi tối, bốn người ngồi trên nóc nhà ngắm sao.
Cô ta hỏi: "Mọi người nói xem, chúng ta có thể sống bao lâu?"
Diêm Tuyền nói: "Câu hỏi ngu ngốc gì thế, đời này của chúng ta đã đáng sống hơn rất nhiều người rồi!"
Phương Hiểu Phong gật đầu, "Đúng vậy, quá thoải mái haha, chẳng phải đã sung sướng hơn hồi chúng ta học cấp 2 mặc sức tưởng tượng rất nhiều rồi sao? Chỉ là mẹ kiếp trò chơi này có hai người của đội Công Kiên, xui xẻo, tôi ghét nhất là người của đội Công Kiên."
"Tôi cảm giác, nếu có một ngày chúng ta chết, cũng sẽ chết trong tay bọn họ, đội Công Kiên không có một ai dễ đối phó."
Khi con ả Dụ Nhân này nói chuyện lúc nào cũng làm cô ta khó chịu, nếu không phải cô ta giống bọn họ, đều là bị cha mẹ bỏ rơi thì cô ta sống chết cũng sẽ không đồng ý cho cô ta gia nhập.
Nhưng lời của cô ta nói, trong lòng cô ta thật ra là đồng ý, Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong cũng vậy.
Tối hôm đó bọn họ từng thảo luận, đều cho rằng cái chết của bọn họ có ba loại khả năng, một loại là chết trong tay người của đội Công Kiên, một loại là chết trong tay mấy lão đại của hội Thánh Du, một loại là chết trong trò chơi.
Bốn người đêm đó, sẽ không ngờ tới, bọn họ chết trong tay một ông chú chưa từng nghe đến, bình thường, ném vào trong đám người cũng không tìm ra.
Một chút ý thức cuối cùng sắp biến mất, Medusa bỗng nhớ ra, cô ta từng nghe qua lão Dương.
Lần đầu tiên đến lớp vũ đạo, trời mưa to, một nữ sinh đưa cho cô ta một cái khăn mặt, "Bạn học bị ướt rồi? Cho cậu dùng nè, lau nhanh đi. Bố tôi đã chuẩn bị cho tôi đấy, ông ấy thật là, còn tự mình đưa tôi đến, thấy người tôi không dính một giọt mưa nào, còn muốn đưa tôi một cái khăn mặt."
Có lẽ từ khi đó, cô ta đã bắt đầu ghét Dương Tình. Cô có một người bố tốt.
Cô có một người bố tốt.
Lúc Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đến tìm lão Dương, lão Dương đang an tĩnh ngồi ở ven rừng.
Không có người khác đi theo, bởi vì hai người đang trên đường đi tìm một nhà ba người kia, lại đột nhiên đến tìm lão Dương.
Bởi vì một câu của Lăng Trường Dạ: "Lão Dương, lão Dương nói con gái ông ấy chết trong một vụ tai nạn, nhưng tất cả mọi người đều không biết là tai nạn gì, có phải trò chơi hay không?"
Vừa rồi Hạ Bạch nhắc tới, Medusa ở cùng lão Dương sẽ tương đối an toàn. Sau khi phân tích mâu thuẫn về cái chết trong trò chơi, lại nhắc tới lão Dương, Lăng Trường Dạ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Bước chân Hạ Bạch chợt dừng lại.
Cậu nhớ đến thời gian Diêm Tuyền chết, nhớ đến thời gian lão Dương và bố mẹ canh thi thể, nhớ đến thời điểm tử vong đó nghe lão Dương ngồi trên ghế sofa kể chuyện con gái, nhớ đến, hôm ấy ở nhà hàng nhìn thấy lão Dương thì kinh ngạc.
Hai người bỏ lại người chơi nam vẻ mặt khó hiểu kia, vội vàng tìm kiếm lão Dương.
Lão Dương hình như đang đợi bọn họ.
Khi bọn họ nhìn thấy lão Dương, ông bình tĩnh ngẩng đầu lên, không hề kinh ngạc nói: "Lúc tôi thấy Medusa không bình thường, tôi đã biết mình giấu không được, không đợi đến tối nữa."
Hạ Bạch nhìn thoáng qua Medusa nằm trong vũng máu, đã không còn nhúc nhích: "Chú Dương, con gái của chú..."
"Nhân vật chính của trò chơi này là con gái tôi." Lão Dương nói.
"Một đám người xấu đến đảo chuộc tội, những kẻ tội ác tày trời sẽ bị người chết thảm gi.ết ch.ết, trong cái chết của bọn chúng ẩn giấu manh mối về con bé, chết vì mất máu, bị treo cổ sỉ nhục, cơ thể bị làm thành món quà với chiếc nơ bướm màu đỏ." Lão Dương nói: "Nó là nhân vật chính."
Nếu như con bé không phải, ông sẽ tạo ra một trò chơi để con bé làm nhân vật chính.
Hạ Bạch hỏi: "Nhân vật chính đâu? Sao đến giờ nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện?"
Lão Dương đáp: "Nhân vật chính không tiện xuất hiện, tôi là trợ thủ của con bé, thay con bé thực hiện."
Hạ Bạch hiểu rõ, "Bốn người bọn họ đều là chú giết, chú đến đảo Lam Trà không phải để nghỉ ngơi, mà là điều tra bọn họ, đi theo bọn họ đến đảo Lam Trà."
"Đúng vậy." Lão Dương không hề giấu giếm, ông còn chủ động khai rõ ràng hơn: "Bọn chúng rất giỏi, một người bình thường không có kỹ năng như tôi không thể đối phó với bọn chúng, tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, trò chơi này cũng giúp tôi, chính Bạch Hải Tiên muốn người ta chuộc tội đang giúp tôi."
"Diêm Tuyền là kẻ mạnh nhất trong số bọn chúng, vừa vào trò chơi đêm đầu tiên đã bị cậu làm bị thương, tinh thần hoảng loạn, tôi mới có thể lặng lẽ gi.ết ch.ết gã. Medusa mạnh thứ hai trong số chúng, lúc bị tôi gi.ết ch.ết, đang bị trò chơi trừng phạt, tinh thần càng thêm hoảng loạn."
Hạ Bạch hỏi khẳng định: "Dương Tình chết trong trò chơi, là bị bọn họ gi.ết ch.ết?"
Bàn tay thô ráp của lão Dương siết chặt trong vô thức, ông cúi đầu xuống, "Phải."
Lúc này Lăng Trường Dạ bỗng nhìn thấy cảnh tượng ông nhìn thấy thi thể con gái, trong nhà xác Cục quản lý trò chơi.
Khuôn mặt thiếu nữ đã không còn nguyên vẹn, giống như bị đánh đập dã man, khô quắt trắng bệch, yên tĩnh nằm trên giường.
Lão Dương yên tĩnh đứng đó, dường như không còn chút cảm xúc nào, bình tĩnh hỏi: "Các anh chắc chắn đây là con gái tôi?"
"Rất tiếc, chúng tôi có thể chắc chắn, con gái của anh đã chết trong trò chơi." Nhân viên công tác nói: "Chắc hẳn đã có người phổ cập cho anh về trò chơi rồi."
Lão Dương biết trò chơi, biết trò chơi kh.ủng bố đến mức nào, biết người chết trong trò chơi là chuyện rất dễ xảy ra và không thể nào cứu vãn.
Ban đầu, ông có thể chấp nhận, ông thật sự có thể.
Nhưng ông nhìn thấy con gái mình đến mức không thể nhận ra, bị người ta sỉ nhục, còn bị người ta cột một chiếc nơ bướm màu đỏ trên người, giống như con bé chỉ là món đồ chơi có thể tùy ý tháo rời đùa bỡn.
Đứa con gái duy nhất mà ông nuôi nấng hai mươi năm.
Làm sao ông có thể chấp nhận.
Trò chơi đó ném ra bốn thi thể, có ba nhà mười một người đều chấp nhận hiện thực, nhận tiền an ủi, cuối cùng ngay cả vợ ông cũng chấp nhận hiện thực.
Chỉ còn lại một mình ông.
Ông chỉ là một giáo viên bình thường, làm việc hơn hai mươi năm, cao nhất chỉ từng làm chủ nhiệm lớp, không có bất kỳ quyền thế nào, không có bất kỳ mối quan hệ nào, chỉ biết có một người đã từ trò chơi đó trở về, ông chỉ có thể bám lấy anh ta, bị đánh vô số lần vẫn muốn đi tìm anh ta, bị từ chối vô số lần, vẫn muốn đến Cục quản lý trò chơi để đòi lại công bằng.
Sau ba mươi bảy ngày, ông chống nạng, sau khi ngủ một đêm ở cửa chi cục Cục quản lý trò chơi, đến hừng đông, gặp được trưởng bộ phận Hậu Cần - Nguy Chính Vũ đang đi làm.
Chị khoác cho ông một chiếc áo, nói với ông: "Lão Dương, tôi rất tiếc, trò chơi đã xuất hiện ở thế giới của chúng ta, bây giờ chúng ta còn chưa thể chống lại trò chơi, luật pháp của chúng ta cũng không thể nào với tới trong trò chơi."
Chị đến đây nghe chuyện của lão Dương, biết ông vì đòi lại công bằng cho con gái, mất việc, mất vợ.
Chị nói: "Dương Tình chết trong trò chơi, không thể sống lại, còn có rất nhiều đứa trẻ khác cần được cứu, chúng tôi đang muốn thành lập một đội cứu viện, ông có đồng ý làm công việc này không?"
Vì vậy, lão Dương trở thành một thành viên của Cục quản lý trò chơi.
Rất nhiều người trong Cục quản lý trò chơi là người từng vào trò chơi, người nhà của người chơi đã chết trong trò chơi, nếu như chưa từng vào trò chơi, cũng không có người thân nào chết trong trò chơi, vậy mà vẫn có thể vào Cục quản lý trò chơi, thì nhất định là nhân vật rất mạnh trong thế giới hiện thực.
Có nghĩa là, nơi này có đủ loại tài nguyên mà lão Dương cần, tài nguyên trò chơi, tài nguyên nhân mạch.
Ông biết được ở Cục quản lý trò chơi, tất cả người chơi sống sót trở về từ trò chơi đó, không nhiều, chỉ có sáu người, trong đó bốn người là một nhóm.
Một năm trôi qua, ông cứu rất nhiều người, quen biết rất nhiều người bạn tốt, năng lực được nâng cao, nhận được một số phần thưởng, vào hai trò chơi.
Ông biết được từ hai người chơi kia, con gái mình chết trong tay bốn người kia, biết con bé chết như thế nào, biết con bé từng gọi "Bố ơi".
Một năm trôi qua, bốn người kia đều có kỹ năng, vào hội Thánh Du, bắt đầu được những người chơi khác nhắc đến ở Trung tâm giao lưu người chơi.
So với bọn chúng, ông chỉ là một người bình thường.
Lại một năm trôi qua, có lẽ ông vẫn chỉ là một người bình thường, nhưng ông là một người cha đã ẩn nhẫn quá lâu rồi, ông đã chuẩn bị 758 ngày, chịu đựng 758 đêm.
Ông đi tìm bọn chúng.
Ông mang theo tất cả những gì mình có được trong hai năm qua, đến tìm bọn chúng.
Tối hôm đó, ông nghe thấy tiếng khóc của cô dâu, ông nhìn thấy được chiếc nơ bướm màu đỏ trên thi thể con gái.
Ông dùng một trong hai đạo cụ duy nhất của mình, đạo cụ ẩn thân, đi vào phòng của Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong, nhìn thấy Diêm Tuyền đang gặp ác mộng, không ngừng vung tay.
Ông lấy thuốc an thần thỉnh thoảng đội cứu viện sẽ dùng, do viện nghiên cứu điều chế, dùng liều lượng gấp mười lần, khiến gã mất hết máu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.