"Nước mắt phải lớn, âm thanh phải vang dội."
"Đây là tiếng khóc tốt nhất, thật ra âm thanh rất dễ luyện, chỉ là nước mắt không dễ chảy ra."
Ba cô gái Lý Huyên, Lý Lạp và Vương Tĩnh Tĩnh vây quanh cô, vô cùng nghiêm túc dạy cô khóc, không hề giữ lại mà truyền thụ kinh nghiệm tích lũy từ nhỏ của họ.
Cô hỏi: "Nếu thật sự khóc không ra thì sao?"
Vương Tĩnh Tĩnh mập mạp lấy ra một cây kim, dùng biểu tình vô tội nhìn cô.
"..."
Lý Huyên vỗ vỗ bờ vai của cô, nói: "Chị không cần sợ, chúng em đều từng bị đâm rồi."
Ở thế giới của Bạch Ngữ, có lẽ là cô ghét tiếng khóc của trẻ con, cho nên trong trí nhớ của cô khắp nơi đều là tiếng khóc của trẻ con, cảm thấy trẻ con là sinh vật rất thích khóc, một chút bất mãn liền muốn khóc không ngừng.
Cô không biết ở một thế giới, vì để cho trẻ con khóc, còn cần dùng kim.
Khi còn bé dùng kim đâm nhiều lần, nhìn thấy kim sẽ hình thành phản ứng k.ích th.ích, sau này sẽ khóc càng dễ dàng hơn.
"Hoang đường quá, hoang đường quá, hoang đường quá." Cô nói liền ba câu, vừa nói vừa nở nụ cười, dưới ánh mắt mờ mịt của ba cô gái.
"Nước mắt là một loại cảm xúc được thể hiện ra bên ngoài, khi con người đau khổ mới có thể rơi lệ." Bạch Ngữ đứng đó, nhìn xuống họ, nghiêm nghị nói: "Rơi lệ là thân thể và nội tâm của các cô nói cho người khác biết, các cô đau lòng, các cô đau, các cô cần chữa trị."
Ba cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774618/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.