Từ khi bắt đầu có trí nhớ Dương Mi đã đi theo anh trai, bên cạnh không có bố mẹ.
Cậu và anh trai ở trong một tòa nhà ống cũ nát, tòa nhà đã rất nhiều năm tuổi, nơi cao hơn một chút nước cũng không thể chảy lên, quanh năm tràn ngập mùi hôi thối của cống thoát nước, chỉ có người già và những người không có việc làm ở đây, cùng với cậu và anh trai.
Cậu và anh trai ở chung một phòng ngủ, trên một cái giường, mỗi đêm cậu đều dựa vào anh trai để ngủ.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn ở trong nhà ngang, nơi này không có những đứa trẻ khác, cậu không cảm thấy cậu và anh trai có gì kỳ lạ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Bởi vì dáng dấp nhỏ gầy đáng yêu, ông bà trong tòa chung cư thường xuyên cho cậu một viên kẹo, một quả trứng gà, một quả táo hơi héo, cũng đủ để cậu vui vẻ cả ngày.
Cậu còn một người anh trai tuy rằng ít nói, nhưng rất thương cậu. Anh trai mỗi đêm đều rửa chân bẩn cho cậu, kể chuyện xưa cho cậu, dạy cậu viết chữ.
Anh trai của cậu rất giỏi, cái gì cũng biết, anh cũng chỉ là một đứa trẻ, đã khai khẩn đất hoang trước nhà ngang*, trồng cà chua, dưa chuột và dưa hấu. Anh còn dựng một lều hóng gió cách đó không xa.
*có diện tích nhỏ, mỗi phòng chỉ chiếm diện tích khoảng chục mét vuông. Đây là kiểu nhà ở mang đậm nét đặc trưng của người Trung Quốc và là sản phẩm của chế độ phân bổ nhà ở chặt chẽ dành cho các doanh nghiệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774638/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.