Sau đó Dương Mi cũng trở thành người chơi có kỹ năng, cậu vào đội Công Kiên của Cục quản lý trò chơi, từ từ trở thành một người chơi rất nổi tiếng và có rất nhiều đồng đội.
Dương Nghi tiến sớm hơn cậu một bước chính là người của Cục quản lý trò chơi, khi anh đang học lên tiến sĩ đã được giáo viên hướng dẫn đưa vào Viện nghiên cứu của Cục quản lý trò chơi để nghiên cứu trò chơi.
Lúc vừa mới vào Cục quản lý trò chơi Dương Mi không biết anh cũng ở Cục quản lý trò chơi, sau đó có một lần bọn họ ngẫu nhiên gặp được ở tổng cục Cục quản lý trò chơi, cậu nhìn anh rất lâu cũng không thể nói ra lời, lách qua anh rời đi.
Cậu đã nghe rất nhiều lời nói xấu của Dương Nghi trong đội Công Kiên, anh là một nghiên cứu viên không có tình cảm, nhiều lần vì nghiên cứu cơ thể của người chơi quá mức mà bị xử phạt. Lúc ấy vì nghiên cứu trò chơi, đã ép Nhị Oa đến mức sụp đổ hủy hoại một viện nghiên cứu, nếu không phải anh có thiên phú hơn người, thì lúc đó anh đã bị đuổi ra khỏi Cục quản lý trò chơi rồi.
Khi đó cậu sẽ nhớ tới, khi cậu lớn như Nhị Oa, tựa vào trong ngực anh ăn dưa hấu, nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cậu lại nhớ tới cái chết của bố mẹ, trong lòng sẽ nói, à, từ sau khi anh có kỹ năng, từng chút một biến thành bộ dạng máu lạnh như bây giờ.
Cậu vẫn luôn oán hận anh, vẫn luôn nghĩ như vậy.
Mãi đến khi nghe được bọn họ thảo luận hội chứng trí nhớ siêu phàm trong trò chơi này.
Trong trí nhớ của cậu, anh trai chỉ bình thản nói chuyện với bố mẹ một lần, là cậu nghe được ở ngoài cửa.
Mẹ hỏi anh trai: "Con, đó là, đó là tình huống gì? Bọn họ có nói không?"
Anh trai không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không có lạnh lùng và không kiên nhẫn, anh nói: "Là hội chứng trí nhớ siêu phàm ."
Buổi tối cậu hỏi anh trai: "Cái gì là hội chứng trí nhớ siêu phàm?"
Anh trai ngắn gọn đáp lại cậu: "Đúng như tên gọi, chính là trí nhớ siêu phàm."
"Đúng vậy." Cậu gật đầu: "Anh trai nhớ quá kỹ, nhớ rất rõ ràng, lúc đọc sách cứ như một cái máy ảnh, quá mạnh."
Khi nghe được hội chứng trí nhớ siêu phàm thật sự là gì, Dương Mi bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện mà trước đây cậu chưa từng nghĩ nhiều.
Khi còn bé ở nhà ngang, ban đêm cậu tỉnh lại, nhiều lần nhìn thấy anh trai đang ngồi ở bên giường đưa lưng về phía cậu, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhỏ hẹp kia không biết đang suy nghĩ gì, có đôi khi sẽ ôm đầu của mình, ngón tay còn có thể run rẩy.
Cậu hỏi anh làm sao vậy, anh đều nói anh gặp ác mộng.
Rất nhiều lần, cậu phát hiện anh trai bỗng nhiên không nói lời nào, giống như đang ngẩn người.
Một ngày trước khi thi đại học, anh đột nhiên về đến nhà, hỏi cậu có thể cùng anh đi thi đại học không, nói không có cậu sợ không ngủ được.
...
Việc cậu bỗng nhiên sụp đổ, là bởi vì cậu bỗng nhiên ý thức được khi mình không biết, Dương Nghi đã trải qua bao nhiêu thời gian dâu khổ.
Là bởi vì cậu ý thức được, cho dù Dương Nghi hại chết bố mẹ mà từ nhỏ cậu đã cầu nguyện vô số lần, cậu cũng không thể hoàn toàn hận anh, vẫn sẽ khó chịu vì anh.
Cậu mơ hồ ý thức được, kỳ thật cậu có thể không có bố mẹ, nhưng cậu không thể không có anh trai.
Nhìn thấy lời Hạ Bạch nói, cậu càng suy sụp khó chịu hơn.
Thật ra cậu cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng nhiều năm như vậy cậu cố ý che chắn nó, là cậu không muốn đi hỏi, tiềm thức cũng không muốn chấp nhận sự thật này.
Nhìn thấy Dương Mi khóc, Hạ Bạch cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước đêm nay, cậu chưa từng thấy Dương Mi khóc, Dương Mi sẽ mím môi, nhưng hình như không biết khóc là cái gì.
Cậu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ nhìn Hạ Bạch gửi tin cho Dương Mi, sau những lời đó lại nói thêm một câu: 【Có gì muốn nói, đều nhắn ở phía dưới, đừng làm lỡ thời gian học tập của chúng ta, trò chơi này làm lỡ thời gian học tập của chúng ta, chính là muốn chúng ta chết. 】
Dương Mi vừa khóc vừa tranh thủ nhắn tin cho bọn họ, không biết là do khóc hay là ngón tay không theo kịp tín hiệu não, ngón tay cậu run lên, nấc một cái.
"..."
Nhắn một hồi lâu, cậu đưa điện thoại cho Hạ Bạch.
【Em nói đúng, nếu như anh thông minh như em thì tốt rồi. Anh muốn biết tại sao anh ấy lại ghét bố mẹ như vậy, anh ấy đã nói với anh rằng chúng tôi cũng là do bố mẹ sinh ra.】
Dương Mi cũng từng lặp đi lặp lại những ngày trước đây, anh ta phát hiện một điểm kỳ quái, mỗi lần bố mẹ đều nói anh trai ghét bọn họ ở trước mặt anh ta.
Mỗi lần đều là từ "ghét" này, mặc kệ bọn họ bình tĩnh, hay là kích động, đều sẽ không nói anh trai oán hận bọn họ, chỉ là ghét.
Anh ta bị dạy lặp đi lặp lại từ này, cũng cảm thấy anh trai thông minh lợi hại là ghét bố mẹ vô dụng, không nghĩ nhiều.
Thế nhưng mà, anh trai đối với bọn họ, thực ra còn nặng hơn ghét, hẳn là chán ghét, thậm chí là hận.
Trước kia Dương Mi cho rằng là bởi vì bố mẹ làm mất bọn họ, về sau, mấy năm nay không ở cùng một chỗ với Dương Nghi, cậu ngược lại đã hiểu rõ, Dương Nghi không phải người có thù hận mãnh liệt như vậy, làm một nghiên cứu viên, anh ta cho phép xảy ra sai lầm, nhất định không phải là sai lầm này.
Hạ Bạch: "..."
Cậu làm thế thân chấp nhận số phận làm người truyền lời, đưa điện thoại di động của cậu cho Dương Nghi đứng ở cửa.
Dương Nghi cúi đầu xem xong toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, bao gồm cả một chuỗi dài lời Hạ Bạch nói cho Dương Mi.
Anh ta cụp mắt không nói gì.
"Tôi thật sự phục anh." Hoa Hạo Minh nói: "Anh là làm nghiên cứu khoa học tiến hóa đến rớt miệng đúng không? Đến lúc này anh còn không nói, được được được, chúng ta cùng nhìn Dương Mi chết đi."
"Còn nữa, tôi phát hiện ra rồi." Hoa Hạo Minh chỉ vào Dương Nghi nói: "Anh thoạt nhìn thì chính là người đi trước thời đại, kỳ thực chính là cái kiểu bố mẹ già bảo thủ rớt lại phía sau, còn tưởng rằng cái gì cũng không nói là tốt cho con không đấy!"
"Anh nhìn xem được không?" Hoa Hạo Minh nói: "Anh nhìn tình cảnh hiện tại của cậu ấy với nước mắt của cậu ấy đi! Như vậy là muốn tốt với cậu ấy sao!"
Dương Nghi mím chặt môi, vẫn không quay đầu, nhưng anh cầm điện thoại lên.
Không nghĩ tới Hoa Hạo Minh xả giận một trận, vậy mà có hiệu quả.
Dương Nghi gõ chữ trên điện thoại di động của Hạ Bạch, gõ một chút rồi dừng lại, không có ai thúc giục anh ta, Dương Mi quay đầu nhìn anh ta không chớp mắt.
Đại khái qua nửa giờ, Dương Nghi cầm điện thoại di động đi đến trước mặt Dương Mi, đặt điện thoại vào trong tay anh ta.
Hạ Bạch đứng bên cạnh Dương Mi thấy rõ nội dung trên đó.
【Xin lỗi, Mi Mi. Bố mẹ của chúng ta là con bạc.】
Bọn họ nghiện cờ bạc, không chỉ làm cho toàn bộ của cải bị tiêu sạch, còn thiếu nợ một đống tiền cờ bạc. Năm đó chủ nợ ép tới cửa, đánh gãy chân bố, ép bọn họ lập tức trả nợ cờ bạc.
Sao bọn họ có thể trả nổi, trong nhà ngoài khoản nợ ra thì không còn gì nữa.
Không, bọn họ còn có hai đứa con trai.
Vì không muốn bị đánh chết, bọn họ quyết định đem Dương Mi ra gán nợ, nói là gán nợ, thực ra chính là bán Dương Mi cho bọn họ.
Nhưng một mình Dương Mi còn chưa đủ trả nợ, bọn họ cũng muốn bán luôn cả anh.
Nhưng khi đó Dương Mi mới ba tuổi rất được chào đón, còn chưa đến lúc cậu nhớ chuyện, bán cho người khác làm con trai, còn có thể nuôi dưỡng. Nhưng anh đã qua tám tuổi, không chỉ có trí nhớ, còn rất hiểu chuyện, những người đó nói anh không đáng tiền.
"Đáng giá đáng tiền!" Mẹ khóc ôm lấy chân người nọ, "Xin các anh buông tha cho chồng của tôi đi, nó đáng tiền, nó có tài nhìn là không quên được, thầy giáo cùng bạn học trường học của nó đều biết, không tin các anh đi hỏi thăm đi!"
Dương Nghi quả thật có tài nhìn là không quên, cho nên đến nay anh vẫn nhớ rõ, khi đó là 16: 23:09, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt sưng đỏ bên phải mẹ, nước miếng của bà chảy lên đôi ủng đi mưa màu đen kia, lại chảy vào cuốn sách bài tập đang bị giẫm dưới chân, chìm vào trong nước mưa bùn đất.
Vì cái tài này của anh, anh được một giáo sư của sở nghiên cứu ngầm coi trọng, anh ta muốn mua anh với giá cao. Sở nghiên cứu đó được một doanh nghiệp giúp đỡ, muốn khai phá một loại chất bổ não nghe nói có thể nâng cao trí nhớ.
Anh nói: "Ông mua luôn em trai của tôi, nuôi em ấy cho tốt, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp nghiên cứu của ông."
Trong sở nghiên cứu ngầm, anh đã trải qua vô số đêm trong tương lai, lặp đi lặp lại mỗi một chi tiết thời gian.
Mỗi lần anh muốn phản kháng, bọn họ sẽ ôm Dương Mi tới, Dương Mi rất thích cười, ở sở nghiên cứu ngầm kia đặc biệt chói mắt.
Đại khái chính là bắt đầu từ khi đó, Dương Mi thành thuốc an thần của anh.
Nhờ phúc của vị giáo sư kia, anh biết anh có hội chứng trí nhớ siêu phàm, nhưng hội chứng trí nhớ siêu phàm của anh không giống với những người khác, anh không chỉ có thể nhớ được những gì mình đã trải qua và cảm nhận được trong mỗi giây, mà anh còn có thể nhớ được mỗi một chữ cái và dấu chấm câu mà anh nhìn thấy trên sách giáo khoa.
Giáo sư kia cảm thấy một doanh nghiệp nhỏ rách nát còn không có giá trị bằng anh, hỏi anh có đồng ý theo ông ta học tập, cùng ông ta thay đổi thế giới hay không.
Anh đồng ý, sau khi học tập với ông ta một thời gian, ông ta đã tiêm chất gây ảo giác vào trong cơ thể anh.
Đêm hôm đó, anh kéo tay Dương Mi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Đêm hôm đó trăng rất tròn, giọt sương trên lá cỏ lành lạnh lưu lại trên mắt cá chân của bọn họ, anh chín tuổi, Dương Mi bốn tuổi.
Anh biết tính cách của bố mẹ mình, người nghiện cờ bạc có thể bán bọn họ một lần thì cũng có thể bán vô số lần, cho nên anh không dẫn Dương Mi về nhà, mà đi tới một tòa nhà ngang giống như bị thế giới lãng quên.
Khi đó, anh nghĩ anh sẽ nuôi Dương Mi lớn lên, anh có thể nuôi lớn Dương Mi thật tốt.
Hai năm trước vẫn luôn như vậy, Dương Mi vui vẻ lớn lên, mắt thường xuyên cười đến cong cong.
Anh cho rằng anh thật sự có thể nuôi dưỡng Dương Mi thành một người vô tư vô lo, đặc biệt thích cười, ngốc một chút cũng không sao.
Nhưng sau đó em trai hỏi anh, bọn họ không có bố mẹ sao?
Em trai thích nhất là ngồi ở cổng trường tiểu học, nhìn mấy đứa nhỏ được bố mẹ đón về nhà, sau đó lại im lặng quay về nhà chung cư.
Lần nào Dương Nghi cũng đi cùng em trai, anh nhìn thấy đôi mắt non nớt xinh đẹp của em trai, nhìn bố mẹ đón bạn nhỏ đi không chớp mắt, đợi đến khi người đi hết rồi mới cúi đầu cắn một miếng dưa chuột đã cầm từ lâu.
Sau đó lại duỗi cổ nhìn bóng lưng bọn họ. Khi đó lông mi dài của em trai rũ xuống, không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng.
Anh mới ý thức được, anh không cách nào nuôi lớn em thật tốt. Không phải tất cả đứa trẻ đều giống như anh, Dương Mi cần bố mẹ, khát khao như vậy, cẩn thận từng li từng tí, tràn ngập mong chờ.
Không biết đã nhìn bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật này.
Bố mẹ của bọn họ tới. Bọn họ được đón đi rồi.
Như anh dự liệu, dân cờ bạc sẽ không thay đổi, hơn nữa người một khi thành dân cờ bạc, giống như liền mất đi năng lực làm việc bình thường.
Tiền anh đưa cho Dương Mi đều bị bọn họ hút đi rồi. Anh mượn khắp nơi, thế chấp cả bản thân, tiền phẫu thuật cho Dương Mi cũng bị bọn họ cầm đi đánh bạc.
Bọn họ dùng sợi dây Dương Mi này để trói anh, càng ngày càng thuần thục.
Sau khi anh lên đại học, bọn họ thấy được năng lực kiếm tiền của anh, lòng đánh bạc càng rục rịch, khó có thể ức chế, mặc dù anh đã nói rõ là anh sẽ không bao giờ cho bọn họ và Dương Mi một xu nào nữa.
【Lần đó bọn họ dẫn em đến quán bar, là vì bọn họ lại thiếu nợ số tiền cờ bạc lớn, muốn đưa em đến trên giường của một tên chủ nợ trong quán bar.】
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.