Lúc Dương Nghi tám tuổi biết được mình có hội chứng trí nhớ siêu phàm.
Anh cảm thấy có thể là do căn bệnh này, khiến cho anh càng ngày càng ít nói, trong đầu của anh bị lấp đầy quá nhiều thứ, lực chú ý bị chuyển dời đến quá khứ, cũng không còn tâm trí nói chuyện.
Trước khi bị bán đi, anh đã có xu hướng càng ngày càng ít nói, đương nhiên cũng có liên quan đến hoàn cảnh gia đình mình, ở trong căn nhà kia, anh không có một chút h.am m.uốn nói chuyện.
Nhưng anh sẽ về nhà đúng giờ, về nhà quan sát em trai mềm mại kia, nhìn em trai bò khắp nơi, ngay lúc em trai sắp đụng tường, đưa tay chắn cho em trai một chút.
Đây là tồn tại duy nhất trong nhà có thể khiến anh dời đi sự chú ý, có thể làm cho anh quên đi rất nhiều chuyện.
Cho nên, khi anh muốn bị bán cho sở nghiên cứu ngầm kia, anh nhất định phải mang theo em trai.
May mắn anh mang theo em trai, anh mới có thể từ phòng thí nghiệm trốn ra.
Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh là ở trong khu nhà tập thể, ở đó, anh rất đau khổ, cũng rất bình tĩnh. Cậu thử chống lại hội chứng trí nhớ siêu phàm của mình, tìm được cách để hòa hợp với quá khứ và căn bệnh. Là vì có em trai ở bên cạnh anh.
Khi đó anh chỉ có một ý nghĩ và mục tiêu, chính là nuôi lớn em trai thật tốt, không cần thông minh như anh, chỉ cần vụng về, không được chú ý, an toàn lớn lên là được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774640/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.