🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh ta vừa rồi khi nhìn tư thế đi đường của Hạ Bạch liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này trong đầu anh ta ngoại trừ "A a a", còn có "Hai mươi giờ", "Mười giờ" và "Năm mươi phút", cùng với những con số này đại diện cho thứ gì đó.

Anh ta hoài nghi đội trưởng tâm cơ kia, lần này là cố ý nhường để Hạ Bạch đi tăng tốc độ não, nhất định là vậy rồi!

Trò chơi này chỉ là một vòng play của bọn họ!

Vào ban đêm, cậu liền dọn về ký túc xá của mình.

Dương Nghi không có bởi vì tách ra với em trai mà không vui, anh ta còn nghiêm túc mang theo một chút quan tâm nhưng không nhiều lắm, hỏi cậu: 【 Sao lại trở về? 】

Hạ Bạch trả lời với anh ta, 【Trở về nghỉ ngơi. 】

Dương Nghi: 【Sao vậy? 】

Hạ Bạch: 【Không chịu nổi nữa. 】

Dương Nghi: 【Ồ, thật ra không có việc gì, cậu chống đỡ thêm mấy ngày thì nhất định có thể thông qua thi cử. Cũng chỉ có bốn ngày thôi. 】

Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cậu đã thật sự cảm nhận được cái gì là thời gian dài dằng dặc, cả đời khó quên.

Buổi tối ngày hôm sau, Lăng Trường Dạ hỏi: 【 Đến ký túc xá của anh đi?】

Chân của cậu có chút mềm nhũn, nhưng chạy rất nhanh.

Buổi tối ngày thứ ba, Lăng Trường Dạ hỏi: 【Ngủ chung nhé?】

Đầu óc cậu nóng lên, ngất xỉu trên người Dương Mi.

Buổi tối ngày thứ tư, Lăng Trường Dạ giơ điện thoại lên, cậu liền muốn chạy, sau khi bị Lăng Trường Dạ đè lại, cậu liền thấy được mấy chữ to trên điện thoại: 【 Anh không phải người dưỡng sinh sao? 】

Hạ Bạch: "..."

Nghĩ đến những tờ giấy nhỏ mình viết kia, cho dù là làm rồi đấy, Hạ Bạch cũng chạy.

Ngày thứ năm, bọn họ bắt đầu thi. Trận đấu cuối cùng của trò chơi này là kỳ thi sàng lọc.

Đến trận thi này, trường thi đã từ lúc ban đầu 25 người biến thành hai người.

Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, phần lớn những người ngồi ở vị trí ban đầu của bọn họ đều đã chết.

Trong hai phòng học chỉ còn lại mười tám người chơi.

Trong phòng học của Hạ Bạch có bảy học giỏi được tuyển chọn vào, có hai người chơi học giỏi, cậu nhìn thấy bọn họ một người mồ hôi rơi như mưa, một người không ngừng nháy mắt.

Một người trong đó quay đầu nhìn về phía cậu, trong mắt lộ ra cầu xin.

Hai ngày trước có hai người chơi học giỏi đến tìm bọn họ, không nói được gì, chỉ dùng sức nắm lấy cánh tay bọn họ, dùng ánh mắt này nhìn bọn họ.

Lúc ấy Hạ Bạch đã bị một người trong số đó nắm lấy cổ tay, cậu cảm giác được tay anh ta rất nóng rất nóng, nhiệt độ cơ thể anh ta nhất định phải ở 45° trở lên, người bình thường sốt không thể nào đạt tới nhiệt độ.

Người đó chính là mấy người lúc đó đổ thêm dầu vào cột thông báo thành tích, trào phúng không đạt tiêu chuẩn, vì sao không tăng tốc độ não người chơi.

Anh ta cảm nhận được đề nghị của bọn họ là đúng, đến xin bọn họ cứu mạng.

Nhưng đến mức này, bọn họ cũng không có cách nào.

Hạ Bạch có thể làm chính là hỏi anh ta: "Cố Hằng Lượng, anh cso thể giao thi thể của mình cho tôi không?"

Hai người kia không thể tham gia kỳ thi này.

Có thể tham gia kỳ thi này, chỉ cần chống đỡ qua một ngày là có thể qua cửa, nhưng Hạ Bạch vẫn nhìn thấy một người trong đó thi giữa trưa, dập đầu đến trên bàn, lại không ngẩng lên.

"Đinh linh linh —— "

"Kỳ thi kết thúc, mời các bạn học lập tức buông bút trong tay."

【 Chúc mừng ngài, Người Nhặt Xác - Hạ Bạch, đã thành công mở khóa map Trường cấp 3 Đại Huệ cỡ lớn. 】

【Trò chơi đang tính toán, xin chờ một chút. 】

Vừa đặt bút xuống, cậu đã nghe thấy tiếng thông báo máy móc của hệ thống. Hạ Bạch hơi bất ngờ, cho rằng phải chờ đến giữa trưa ngày thứ hai có thành tích, mới có thể qua được trò chơi.

Không ngờ chuông kết thúc kỳ thi vừa vang lên, kết quả đã có.

【 Người Nhặt Xác - Hạ Bạch, thành tích thi cuối cùng là 729, phần thưởng và thành tựu như sau: 】

【Đạo cụ trò chơi [Máy điều chỉnh thời gian]: Có thể tăng tốc thời gian một lần, cách sử dụng cụ thể trong sách hướng dẫn.】

【Tích phân trò chơi: 10020700. 】

【Tiến độ kỹ năng: Cấp bậc kỹ năng 462: Thi thể mới thêm 56, kỹ năng mới của cơ thể 【Cô Gái Gió】, 【Đuôi Của Hồ Ly】, 【Người Lùn】, kỹ năng mới tăng 【Miệng của Thao Thiết】, 【Bài Tarot】, kỹ năng linh hồn tăng hoàn chỉnh mới 【Người Quen Của Bạn】, kỹ năng linh hồn mới vỡ nát 【Vào Mộng】, tình hình cụ thể xin mời đến sách kỹ năng để xem. 】

Người bên ngoài trường cấp 3 Đại Huệ đã đợi hơn sáu giờ, mắt thấy trời chiều sắp xuống núi.

Đám người bên ngoài trường rậm rạp, trong rất nhiều livestream cũng có vô số khán giả, nhưng mà âm thanh, bình luận cùng bình luận càng ngày càng ít, hoàng hôn mang đến tàn lụi cùng tuyệt vọng rơi xuống.

【Đã gần bảy giờ rồi, cậu nhớ lần livestream trước đó mới 40 phút, có phải bọn họ...】

【 Đó là map cỡ nhỏ, đây chính là map cỡ lớn, thời gian dài một chút không phải rất bình thường sao, chờ một chút đi, nhất định có thể. 】

【 Người chơi cũ tỏ vẻ, chưa từng có một trò chơi nào vượt quá năm giờ, bọn họ hẳn là... ài, trò chơi này quả nhiên là trò chơi khó nhất. 】

【 Các cậu nói bậy! Lần này có nhiều học thần và người chơi cao cấp như vậy! Bạn cùng phòng của tôi là thiên tài, chưa từng có một trò chơi và thi cử nào có thể làm khó cô ấy! 】

【 Vậy có ích lợi gì, các cậu sẽ không cho rằng trong trò chơi là thi thuần túy chứ? 】

【 Bảy giờ rồi... 】

【 Cục quản lý trò chơi đại khái sắp kết thúc. 】

【 Sẽ không đâu, cầu xin. 】

"Đừng xem nữa." Khương Ỷ Đồng đưa tay muốn đoạt điện thoại của Giang Thanh Phong, ông đã vô thức xem đến run rẩy.

Bà biết bảy tiếng đồng hồ này ông dày vò đến mức nào, bà cũng giống như ông.

Đến giờ thứ hai, ông không thể ngồi trong xe được nữa, lần lượt chạy đến Cục quản lý trò chơi để hỏi tình hình.

Người của đội Công Kiên biết bọn họ là bố mẹ của Hạ Bạch, mỗi lần đều kiên nhẫn giải thích với bọn họ, an ủi bọn họ.

"Ngài yên tâm, map cỡ lớn sẽ tốn thời gian hơn map nhỏ."

"Không sao, thời gian này là bình thường."

"Đừng lo lắng, Hạ Bạch thông minh như vậy, còn có đội trưởng của chúng tôi và Dương Mi, Hoa Hạo Minh, Văn Vũ Tân, mấy người mạnh nhất của đội Công Kiên đều tiến vào nữa."

Một giờ trước, khi bọn họ lại đi qua, giọng điệu nói chuyện của bọn họ cũng trở nên miễn cưỡng.

Một người là bà chủ quản lý mấy ngàn nhân viên, một người là họa sĩ quan sát tỉ mỉ, bọn họ làm sao có thể không nhìn ra, người của đội Công Kiên cũng bắt đầu căng thằng, bắt đầu tuyệt vọng.

Lúc đó Giang Thanh Phong bắt đầu run rẩy cả người, ông nói: "Không, sẽ không có lần sau, cũng không... Phù, cũng không để cho thằng bé, không cho thằng bé vào trò chơi nữa."

Lúc ấy Khương Ỷ Đồng nghe ông nói như vậy, thật ra ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, nghẹn ngào miễn cưỡng kéo ông trở về trong xe.

Sau khi trở lại trong xe, Giang Thanh Phong liền bắt đầu điên cuồng xem diễn đàn như vậy, xem phòng phát sóng trực tiếp.

"Đừng!" Giang Thanh Phong vội vàng bảo vệ điện thoại di động của mình, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào một bình luận trong phòng livestream.

Cùng lúc đó, bọn họ nghe được một câu vừa rõ ràng vừa quen thuộc: "Bố mẹ! Con..."

Tiếng hoan hô rung trời át đi giọng nói của Hạ Bạch.

Khương Ỷ Đồng che miệng lại, nước mắt theo ngón tay rơi xuống từng giọt từng giọt, rất nhanh bà lại lau khô nước mắt, nhìn về phía con trai bị đám người vây quanh ngoài cửa sổ.

Mặt Giang Thanh Phong dán trên cửa sổ xe, kính thủy tinh như dính nước mưa rơi, làm ướt áo len của ông.

【Ra rồi!】

【Ra ngoài rồi!】

【Bọn họ đi ra rồi!】

【Trường cấp 3 Đại Huệ mở cửa!】

【Rút dây cảnh giới rồi!】

【Hu hu hu hu hu!】

Người chơi mất hơn hai mươi phút mới từ trong đám đông trở lại xe buýt của Cục quản lý trò chơi.

Lão Vương đang chờ ở trong xe, mỗi khi có người đi lên ông liền khép lại một ngón tay, hai tay nắm chặt rồi lại mở ra, lại khép năm ngón tay lại, tổng cộng có 15 người chơi đi ra.

"Ra là tốt rồi, ra là tốt rồi." Ông trầm mặc vài giây, nói: "Vất vả cho các cậu rồi."

Ông nhìn về phía Hạ Bạch rồi lại nhìn về phía những người khác: "Tôi biết rõ người nhà của các cậu đều đang ở bên ngoài chờ, nhưng tình huống các cậu đều thấy được, các cậu vừa đi ra ngoài liền không đi được, vẫn là cùng trở về Cục quản lý trò chơi trước đi."

Hai tay Hạ Bạch đặt ở trên cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu nhìn thấy xe của bố mẹ, nhưng kính xe là để đề phòng nhìn trộm, cậu không thấy rõ bọn họ trong xe, đành phải về Cục quản lý trò chơi trước.

Bên ngoài đám người vây quanh lít nha lít nhít nhìn không thấy bờ, nhưng sau khi xe buýt của Cục quản lý trò chơi khởi động, không cần nhân viên công tác dọn đường, người vây xem tự động nhường đường ra, xe thuận lợi đi về phía trước, phía sau đi theo một chuỗi xe của Cục quản lý trò chơi.

Trong tiếng hoan hô của các người chơi vượt qua trò chơi, bọn họ trở về Cục quản lý trò chơi, có người đi nhận phỏng vấn trực tiếp từ phía chính phủ của Cục quản lý trò chơi, có người đi thuật lại trò chơi, có người đi kiểm tra cơ thể.

Sau khi ra khỏi trò chơi, thuốc bổ não đương nhiên biến mất hiệu lực, nhưng sự vận hành siêu cao tốc trước đó của đại não là sự thật, cả đám bọn họ đều buồn ngủ không chịu nổi, đi đường cũng lung lay.

Sau khi lão Vương nhìn thấy thì dừng lại tất cả hoạt động, để bọn họ về nghỉ ngơi trước.

Dù vậy, Hạ Bạch từ Cục quản lý trò chơi đi ra, đến bãi đỗ xe dưới mặt đất, trời cũng đã tối.

Cậu nhìn thấy bố mẹ đang đứng trước cầu thang chờ cậu.

Mẹ trang điểm tinh xảo, tươi cười tươi tắn, còn chói mắt hơn cả ngôi sao trên TV, đang ôm một bó hoa tươi.

Bố mặc một bộ vest trắng và áo khoác không có nếp nhăn, một tay cầm bánh kem, tay kia đang ra sức vung về phía cậu.

Hạ Bạch nhìn bọn họ vài giây, chớp mắt mấy cái, cơn buồn ngủ giống như bị nụ cười của bọn họ đuổi đi, bay về phía bọn họ như chú chim nhỏ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.