🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

【 A, tôi rất thích ánh mặt trời. 】

Khi Hoa Hạo Minh tỉnh lại, thấy mình đang đứng trước mặt một người thuê nhà, người thuê nhà kia nằm ở dưới chân anh ta, che cái mũi đang chảy máu, hoảng sợ nhìn anh ta.

Khi thấy anh ta đang nhìn mình, vội vàng đứng lên dập đầu: "Tôi lập tức trả tiền thuê nhà! Lập tức trả mà!"

Hoa Hạo Minh lạnh mặt đi ra ngoài.

Hắc Hoa lại xuất hiện.

Hắc Hoa là tên Lăng Trường Dạ đặt cho nhân cách phụ của anh ta, trước khi trò chơi xuất hiện, anh ta đã có nhân cách phụ, khi đó anh ta không cách nào khống chế được việc hắn xuất hiện lúc nào. Sau khi vào trò chơi, nhân cách phụ trở thành kỹ năng linh hồn của anh ta, sau khi kỹ năng tăng lên, khi anh ta sử dụng kỹ năng, nhân cách phụ mới xuất hiện.

Lăng Trường Dạ nghe xong kỹ năng của anh ta, cùng với đặc điểm của nhân cách phụ, thuận miệng liền gọi anh ta là Hắc Hoa, những người khác đều gọi như vậy, dần dà, có đôi khi anh ta cũng sẽ gọi hắn như vậy.

Sau khi trò chơi kết thúc hơn một năm, lần đầu tiên Hắc Hoa tự động xuất hiện khi anh ta không sử dụng kỹ năng, chiếm cứ cơ thể anh ta.

Lúc ấy anh ta rất kinh ngạc, nói chuyện này với Lăng Trường Dạ.

Lăng Trường Dạ cảm thấy đây là một tín hiệu rất quan trọng, "Bản chất kỹ năng của chúng ta cũng là năng lượng trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc, năng lượng tiêu tán, có thể kỹ năng của chúng ta sẽ từ từ yếu đi, Hắc Hoa sẽ không còn bị kỹ năng của cậu ràng buộc nữa, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Lúc này Hoa Hạo Minh đã muốn chửi thề, trong đầu toàn là cảnh Hắc Hoa khoét mắt, bẻ gãy tứ chi, cười khát máu, cảm giác thế giới của anh ta đang bị máu tanh cắn nuốt từng chút một.

Năm đó, Hắc Hoa xuất hiện còn rất ít, năm nay anh ta đã bắt đầu xuất hiện nhiều lần.

Sau khi trò chơi kết thúc, Cục quản lý trò chơi tồn tại vì sự cần thiết của Viện giáo dục, Phòng hành động cũng tồn tại theo, Viện giáo dục quản lý việc giáo dục người chơi, Phòng hành động ngoài đội Công Kiên đi phá trò chơi, những người khác làm công việc, đơn giản chính là đưa người chơi gây chuyện về Viện giáo dục, hoặc là ôn hòa khuyên can.

Nhưng đội Công Kiên đã không còn tồn tại nữa.

Đội Công Kiên phải giải tán, nhưng Cục quản lý trò chơi không định để bọn họ rời đi, hy vọng bọn họ tiếp tục ở lại Phòng hành động để trấn áp một số người chơi có ý đồ xấu, đương nhiên sẽ không ép buộc bọn họ ở lại, cuối cùng vẫn phải xem lựa chọn của bọn họ.

Có người quả thật rất thích hợp tiếp tục ở lại Phòng hành động, giống như Hạ Bạch đang đi học, xem ra còn phải học rất nhiều năm, ở Phòng hành động tiếp tục làm công việc bán thời gian rất tốt, còn có thể dùng tài nguyên của Cục quản lý trò chơi tìm những Hỉ Thần kia của cậu.

Có một số người không thích hợp, ví dụ như Dương Mi, anh ta biết rõ kỹ năng của mình chỉ có tác dụng với quỷ, vô dụng với người chơi, sau khi ở lại cũng không phát huy được giá trị gì, cho nên anh ta chủ động đưa ra ý kiến rời đi, đi làm ngôi sao lớn.

Rất nhiều người đều cảm thấy anh ta rất thích hợp để tiếp tục ở lại Cục quản lý trò chơi, nhưng anh ta xem qua tài sản của mình một chút, liền đi ngay trong đêm.

Hoa Hạo Minh là một người phàm tục, bởi vì khi còn bé chưa từng có nhà riêng, rất khát khao có một căn nhà thuộc về mình, có thể muốn làm gì thì làm đó, muốn nói gì thì nói đó, không sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên anh ta ở đội Vong Xuyên mấy năm nay, mỗi lần trợ lý sinh hoạt hỏi anh ta thiếu cái gì, cần cái gì, anh ta nói đều là nhà, bản thân cũng dùng tích phân trò chơi để mua không ít nhà.

Cho nên, khi anh ta xem kỹ tài sản của mình, trong nháy mắt liền thấy được cuộc đời tốt đẹp của mình chỉ cần thu tiền thuê nhà, đi loanh quanh là được rồi.

Bởi vì nhà ở quá nhiều, còn phân ở những nơi khác nhau, cho nên anh ta chỉ thu tiền thuê trong nhóm, có người chuyên trách thay anh ta cho thuê, bình thường không gặp người, cũng không biết tiền thuê nhà mình thu có đúng hay không, người quá nhiều, quên một hai người cũng bình thường.

Tối hôm qua anh ta rảnh rỗi nhàm chán, nổi hứng xem kỹ hóa đơn viết ngoáy kia, phát hiện có một người một năm rưỡi cũng chưa trả tiền thuê nhà.

Anh ta tìm được ảnh đại diện của người đó, xem lịch sử trò chuyện của anh ta và người đó một năm trước, người đàn ông đó nói làm ăn gặp chút vấn đề, sau một tháng sẽ trả, cho đến bây giờ.

Nói thật, lúc ấy Hoa Hạo Minh có chút tức giận, anh ta ở trong trò chơi gặp không ít người, sớm không phải là kẻ ngốc, biết đó là hạng người gì.

Nhưng anh ta không muốn đánh người, còn đánh người thành ra như vậy.

Sau khi đi ra cửa, Hoa Hạo Minh lại lạnh mặt trở về, túm người kia lên, phát hiện anh ta không bị thương nặng lắm, chỉ là nhìn tương đối đáng sợ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lạnh giọng nói: "Cút, tiền thuê nhà coi như tiền thuốc men."

Người nọ lập tức che mũi chạy đi.

Hoa Hạo Minh nhìn một vòng phòng ở, phát hiện phía dưới giấy dán tường một nửa đều bị ngâm nát, TV hỏng rồi, trên ghế sofa một vũng dầu, anh ta lập tức nảy sinh ý muốn bắt người kia trở về.

Người nọ đương nhiên sẽ không đứng ở bên ngoài chờ anh ta bắt.

Khi Hoa Hạo Minh từ trong phòng đi ra, sắc mặt càng lạnh hơn, ở đội Công Kiên nhiều năm như vậy, khí thế của bản thân anh ta đã có chút đáng sợ, hiện tại vừa ra khỏi cửa đã dọa một đứa bé ở đối diện sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Bây giờ trẻ con thật yếu, Nhị Oa nhát gan cũng sẽ không như vậy.

Anh ta ta xụ mặt về đến nhà, mới phát hiện trên bàn sách có một bức thư, không cần nghĩ cũng biết, bức thư này là ai viết, căn hộ này của anh ta ta, ngoại trừ tên kia thì hẳn là không ai có thể vào.

Liên tiếp uống hai ly cà phê lạnh, anh ta mới dùng sức túm lá thư này đến trước mặt mình.

【 Em trai, hôm nay sẽ không tức giận nữa chứ? 】

Giấy viết thư suýt chút nữa bị xé rách.

【Đừng nóng giận, tức giận đến mức cơ thể anh ở chỗ nào? À, thật ra, anh nên nói, tức giận thì cơ thể em phải làm sao đây, anh hẳn là không ở lại chỗ này được bao lâu nữa.

Trước kia không hiểu, bây giờ anh mới biết cái gì là cảm giác nguy cơ, khi anh ý thức được anh sắp rời khỏi cơ thể, có thể sắp biến mất. Xin lỗi, trong khoảng thời gian này xuất hiện hơi nhiều, đây chắc là biểu hiện của cảm giác nguy hiểm.

Trước kia anh không hiểu cảm giác nguy cơ là gì, cũng không hiểu tất cả tình cảm của con người, anh không phải người, làm sao hiểu được?

Anh chỉ là sinh ra từ khát vọng và mong chờ của em. Lúc còn rất nhỏ, quan hệ của chúng ta rất tốt, em nói cho anh biết, mỗi lần em bị bắt nạt, mỗi lần đổ máu rơi lệ, cắn răng đều không nói lời nào, trong lòng đều nghĩ nếu như có anh trai thì tốt rồi, anh trai giống như anh trai của thằng bé đánh em, vì thế anh liền sinh ra.

Anh không phải người, anh chỉ là ảo ảnh mà em khát vọng nuôi nấng lớn lên, bản chất của anh chính là bảo vệ em, đây là cơ sở tồn tại của anh.

Em trai, em trải qua trò chơi thành phố Đại Thái, có thể có hiểu anh một chút hay không? Người có cảm xúc khác nhau, những cảm xúc này kiềm chế và cân bằng lẫn nhau, làm cho người ta là người bình thường. Khi những cảm xúc khác đều biến mất, chỉ còn một loại cảm xúc, loại cảm xúc này liền sẽ trở thành chủ đạo, sẽ bị kí.ch thí.ch vô hạn, người cũng không còn giống như là người.

Mà anh, không có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí ban đầu còn không có bất kỳ tình cảm nào của con người, chỉ có bản chất bảo vệ em.

Cho nên, bất kỳ người nào làm tổn thương em thì anh đều sẽ loại bỏ.

Cho nên, trước kia mỗi lần em gặp phải nguy hiểm, tổn thương, lừa gạt, khó chịu, anh liền sẽ tự động xuất hiện.

Cho nên, sau khi tiến vào trò chơi, anh đã thành kỹ năng linh hồn của em, kỹ năng chính là phải sử dụng khi gặp phải nguy hiểm.

Khi em còn bé, anh thường xuyên xuất hiện, có một đoạn thời gian, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ xuất hiện, bởi vì khi còn bé em chịu quá nhiều tổn thương, anh mới biết vì sao anh sẽ xuất hiện.

Ông trời là công bằng, khi em chịu quá nhiều tổn thương, mà có được quá ít, sẽ bù đắp cho em.

Anh sinh ra từ khát vọng và mong chờ của em, anh cũng là trời đền bù cho em.

Sau đó, sự xuất hiện của anh càng ngày càng ít, sau khi vào trò chơi cũng vậy, khi trò chơi vừa bắt đầu, mỗi tháng còn có thể xuất hiện một lần, sau đó mấy tháng cũng khó xuất hiện một lần, dài nhất là một năm.

Em trai, mỗi lần anh xuất hiện, có phải em đều giống như ngủ một giấc hay không, lúc anh rời đi, em giống như là tỉnh ngủ.

Anh không phải người, đương nhiên không cần ngủ. Mỗi lần em chiếm cơ thể, anh liền ở một nơi tối tăm khép kín, cũng không phải hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên là có thể nghe được một hai câu lời của em, cực kỳ ngẫu nhiên.

Anh ở cái nơi tối tăm khép kín kia đợi rất lâu rất lâu.

Anh không biết em biến thành thế nào, không biết thế giới bên ngoài biến thành thế nào.

Có đôi khi, bỗng nhiên sẽ bật cười trong bóng tối, anh ở chỗ này lâu như vậy, cũng là chuyện tốt, em không cần anh, chứng tỏ không có người tổn thương em.

Khi còn bé, không tính bà nội lừa đảo kia, em lẻ loi một mình, thế giới khắp nơi đều là tổn thương ác ý. Anh sẽ thường xuyên đi phơi nắng.

Sau này, em trưởng thành, có bạn bè có đồng đội, trên thế giới này khắp nơi đều là tiếng vỗ tay, là hoa tươi. Anh chậm rãi giống như không cần xuất hiện nữa.

Anh sinh ra từ khát vọng mãnh liệt và mong chờ của em, khi em không còn khát vọng, không còn mong chờ, không cần nữa, anh tự nhiên cũng sẽ từ từ biến mất.

Anh cảm thấy thời gian sắp hết, anh và kỹ năng trò chơi đã bị khóa lại, khi kỹ năng của em biến mất, anh chắc cũng sẽ biến mất theo.

Anh đã dự cảm được, cho nên gần đây anh luôn cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của kỹ năng, anh muốn xem xem, còn có thể bảo vệ em ở đâu, anh phát hiện những gì anh có thể làm cũng chỉ là loại chuyện thu tiền thuê nhà thay em thôi.

Em trai, em thật sự không cần anh.

Cuối cùng anh cũng ý thức được, cũng chấp nhận sự rời đi của mình.

Em rất vui đúng không, anh biết em gọi anh là ác ma, ác ma là ý gì thì anh vẫn hiểu. Nói thật, anh thích cái tên Hắc Hoa này hơn, nó rất giống bản chất của anh, khiến em làm Bạch Hoa.

Ông trời là công bằng, khi bên cạnh em tất cả đều là thương tổn, em liền có anh. Khi em có được rất nhiều thứ, em liền không thể luôn luôn có anh.

Nếu như em có một chút không nỡ, mời xem câu nói phía trên kia.

Rất vui vẻ khi đến đây, cũng rất vui vẻ khi anh phải rời đi, cảm ơn em trai đã nghiêm túc dạy anh cách làm người, rất xin lỗi anh không phải là con người. 】

Hoa Hạo Minh cầm tờ giấy kia rất lâu không động, ánh đèn có thể chiếu sáng cả căn phòng, rơi vào trên khuôn mặt sắc bén của người duy nhất trong căn phòng trống trải, nửa bên sáng ngời, nửa bên tối đen.

Anh ta bỗng nhiên nhớ đến, khi còn bé anh ta biết được từ những cậu bé cùng tuổi sợ hãi rụt rè, "mình" thích ăn đất, thường xuyên ngồi xổm dưới ánh mặt trời đào đất ăn.

Anh ta viết nhật ký nói với hắn rằng trong thùng rác có thức ăn thừa, trong đất còn có rau dại.

Anh trai: 【Em trai, anh biết người nên ăn cái gì rồi, không phải anh ăn cái gì cũng giống nhau, ăn đất tiện hơn. Anh ăn đất để lấp đầy bụng, em cũng không cần lén lút ăn đồ trong thùng rác nữa.】

Em trai: 【Vậy anh cũng đừng nổi bật như vậy chứ, buổi tối không có ai ăn không phải càng tiện hơn sao. 】

Anh trai: 【A, anh rất thích ánh nắng.】

"Đồ ngốc." Hoa Hạo Minh nắm chặt thư trong tay, nghiêm nghị nói: "Cút ra đây!"

Trong phòng xuất hiện một bóng dáng, giống như một Hoa Hạo Minh khác trên đời, giống y như đúc anh ta, chỉ là cười rất không đứng đắn.

Hoa Hạo Minh nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi lần anh ăn đất, em đều sẽ đau bụng rất lâu!"

Bóng dáng lắc lắc, nụ cười rõ ràng nhất trên người hắn: "Vậy em dạy anh không phải là được rồi sao?"

Hoa Hạo Minh phát ra một tiếng cười như tiếng thở, mặt thối nói: "Ngày mai đi Viện giáo dục tiếp nhận giáo dục cho tốt đi!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.