Ngươi không thể đi.
Viên Phi Phi lập tức vặn, “Vì sao.”
Tay của Trương Bình ngưng lại.
Trời, trời đã khuya, giờ này ra ngoài dễ xảy ra chuyện.
Viên Phi Phi lườm Trương Bình. “Vậy trước đây lúc ta giữa đêm chạy ra ngoài sao ông không nói, khi đó ông không thèm lo ta sống chết ra sao à?”
Trương Bình không lời đáp trả, chỉ là hai bàn tay cứ nắm rồi mở, mở rồi lại nắm, chần chừ bất định.
Viên Phi Phi lạnh lùng xì một tiếng, nói: “Rốt cuộc là vì sao.”
Trương Bình đột nhiên buông thõng vai, xoay người, đồng thời phất phất tay với nàng. Viên Phi Phi hiểu, ý nghĩa của động tác này là “Ngươi muốn làm gì thì làm.”
Thường ngày mỗi lần Viên Phi Phi giằng co với Trương Bình, chỉ mong sao hắn làm động tác này. Hành động này đại biểu là hắn đã nhượng bộ, nàng muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, khi trông thấy Trương Bình làm động tác ấy, Viên Phi Phi nhìn cách gì cũng không thấy thuận mắt, bức bối đến mức muốn giựt hết tóc trên đầu ra.
Chẳng qua, xưa giờ con người nàng không ưa tự ngược, cho nên, nàng tiến lên hai bước, đi giựt tóc của Trương Bình.
Tóc Trương Bình chưa búi, mái tóc khô cứng được buộc lại ở sau đầu, Viên Phi Phi đến gấn nắm ngay lấy một nhúm. Trương Bình cảm giác được, tưởng là nàng làm vậy để hắn quay lại, liền xoay người. Ai ngờ hắn đã xoay được nửa người rồi mà Viên Phi Phi vẫn không có ý định buông tay. Da đầu của Trương Bình bị đau, đành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650289/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.