Ta nhận thua, ngươi muốn gì.
Trương Bình nói với Viên Phi Phi, vẻ mặt điềm đạm.
Viên Phi Phi ngồi xổm một bên, nhìn mặt Trương Bình chằm chằm một hồi, sau đó tươi cười nói: “Sảng khoái vậy sao?”
Trương Bình cười một tiếng.
Có chơi có chịu.
Viên Phi Phi: “Ông vào trong phòng nhìn qua rồi? Trông thấy thiếu cái gì?”
Trương Bình lắc đầu.
Chưa nhìn.
Viên Phi Phi: “Nhìn cũng chưa nhìn đã nhận thua?”
Trương Bình ngó Viên Phi Phi, qua một lúc, nhấc tay vỗ vỗ lên đầu của nàng.
Đừng có được lợi rồi còn khoe mẽ, đợi chốc nữa ta còn có lời muốn hỏi ngươi.
Viên Phi Phi cũng không tránh, hứng lấy bàn tay của Trương Bình, biết rồi còn cố giả vờ: “Hỏi ta cái gì thế.”
Trương Bình hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt tươi cười của Viên Phi Phi, không biết tại sao, chầm chậm xoay đầu đi chỗ khác, tiếp tục thừ người nhìn bóng cây cổ thụ trong sân nhà.
Viên Phi Phi nhích qua bên cạnh Trương Bình, ngồi xổm xuống cùng hắn, nói: “Ông chủ, uống trúng thứ đó có khó chịu không.”
Trương Bình lạnh lùng liếc nàng một cái.
Ngươi nói xem.
“Hê hê.” Viên Phi Phi cười lấy lòng, khuỷu tay huých huých Trương Bình, nói: “Chỗ nào khó chịu, ta đi pha trà cho ông nhé.”
Trương Bình quay phắt đầu lại, mặt đen như đít nồi.
Ta nào dám uống trà của ngươi nữa.
Viên Phi Phi cười rộ lên, chống vai Trương Bình đứng dậy, vừa chạy vào trong bếp, vừa cười ha ha nói: “Cho ta thêm một cơ hội, thêm một cơ hội, ha.”
Viên Phi Phi ở trong bếp pha trà, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650294/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.