Hôm đó lúc tan học, Khuất Lâm Uyển vừa rời đi, nguyên một đám trẻ trong học đường đều kéo đến, ngươi một câu ta một câu vây quanh Viên Phi Phi hỏi han.
“Bọn ta đều học rất lâu rồi, ngươi tại sao bây giờ mới đến thư viện?”
“Khuất tiên sinh đích thân đi lấy bút mực đưa cho ngươi nha.”
“Nhà ngươi ở phương nào trong thành, ta chưa từng nghe qua lò rèn.”
“……..”
Viên Phi Phi nâng mí mắt, liếc tên con trai đứng gần nhất, nói: “Ngươi tên gì?”
Tên con trai bị nàng không biết sao tự dưng hỏi, đáp không suy nghĩ: “Trương Ngọc.”
“Há!” Viên Phi Phi nghe xong vui vẻ, vỗ Trương Ngọc một cái, nói: “Cùng một họ với ông chủ của ta đấy.”
Trương Ngọc sửng sốt một chút, sau đó “ờ” một tiếng.
Hứng thú của trẻ con đến cũng mau mà đi cũng mau, chỉ một chốc sau mọi người đều chạy ra sân chơi. Viên Phi Phi ngoái đầu, thấy cuối cùng còn lại một người.
“Này.” Viên Phi Phi nhếch mép, kêu một tiếng.
Âm thanh trong trẻo của Viên Phi Phi vang vọng bay qua bay lại trong gian học đường trống trải, sau cùng rót vào tai Bùi Vân.
Bùi Vân sống lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ, không hề nhúc nhích.
Viên Phi Phi cũng không đứng lên, liền ngồi từ phía sau nói chuyện với bóng lưng của hắn.
“Ngươi còn nhớ ta hay không?”
Nơi mà mắt Viên Phi Phi không thể nhìn thấy, ngón tay của Bùi Vân đang nắm chặt thật chặt thẻ tre của sách, đốt ngón tay đều đổi màu trắng.
“Vậy mà đã mau quên rồi? Chúng ta mới gặp nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650582/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.