Không ai quản thúc, ta nhanh chóng hoàn thành việc chỉnh lý sổ sách, giao cho quản gia, rồi sai người dùng ngựa nhanh đưa về phương Nam.
Xong xuôi mọi việc, quản gia vẻ mặt khó xử nói với ta: "Khoảng thời gian này tất cả các cửa hàng đều bị ác ý chèn ép, việc buôn bán bị ảnh hưởng, tiền bạc trong phủ cũng không đủ để chi tiêu trong tháng này."
"Ác ý chèn ép?"
Quản gia đưa mắt ra hiệu, ta lập tức hiểu ra.
Ở kinh thành có thể chèn ép việc buôn bán của phủ ta, e rằng không có ai khác ngoài bọn họ.
Bọn họ muốn bức ta vào đường cùng.
Rồi lại lấy danh nghĩa cứu thế mà thương xót, cứu vớt ta, từ đó đường hoàng đoạt lấy con của ta.
Hoặc là ban thưởng cho ta cái danh hão Vương phi, trở thành kẻ nhân nghĩa được người người ca tụng.
Nhưng từ khi cha và huynh trưởng còn sống, tiền bạc của phủ ta, phần lớn đều dùng cho cô nhi quả phụ trong quân, tuyệt đối không thể tiết kiệm được.
Giờ đã là đầu thu, đúng lúc cần thêm áo thêm chăn.
Còn có tiền học của các tiên sinh, chi phí ăn uống của học đường.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bảo Đồng Nhi lấy chìa khóa kho ra.
“Trước tiên cứ lấy từ của hồi môn của ta mà dùng, việc buôn bán, ta sẽ giải quyết."
Quản gia tuy không muốn, nhưng cũng bất lực.
Ông ấy nhận lấy chìa khóa, khe khẽ thở dài.
Chỉ là ngồi ăn núi lở, cuối cùng cũng không ổn.
Ở kinh thành, cho dù là thường dân bá tánh, cũng sẽ xem sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thua-ke-nghiem-an/112930/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.