- Ta... Đang ở đâu thế này?
Hoả Lang kinh hãi nhìn vị phu nhân, đôi mắt vẫn còn nhiễm chút lệ. Vị phu nhân kia chưa vội đáp, chỉ vỗ nhẹ đầu nàng, môi nở nụ cười hiền dịu.
- Phu nhân, cháo đã xong!
Là vị tướng quân ban nãy, dáng vẻ vội vã khẩn trương vô cùng.
- Lang nhi, con tỉnh rồi sao?
Vị tướng quân nhìn thấy Hỏa Lang lập tức đặt nhanh bát cháo lên bàn, chạy vội đến bên giường.
- Ân... Ta...
"Ấm áp quá"
Hoả Lang tròn mắt nhìn hai người trước mặt. Nàng khoé mắt hơi cay, lệ lại bắt đầu rơi xuống.
- Lang nhi, đừng khóc!
Vị phu nhân ôm chặt lấy Hỏa Lang, không ngừng vỗ về nàng. Hoả Lang bỗng trở nên vô lực, chỉ muốn mãi như bây giờ. Nàng vùi mặt vào hõm vai vị phu nhân kia, nước mắt đã thấm đẫm vai áo bà.
- Người là... Mẫu thân của ta sao? Thật là... Người sao???
Hoả Lang nghẹn họng, nói bằng giọng thều thào khàn đặc. Nữ nhân kia tay vẫn vuốt mái tóc nàng, đầu gật nhẹ một cái.
- Phải rồi Lang nhi. Là mẫu thân đây. Con đừng sợ!
- Lang nhi, ăn chút cháo đã!
Vị tướng quân nhanh nhẹn nâng bát cháo đến bên nàng, cẩn thận thổi từng thìa cháo. Hỏa Lang ngoan ngoãn rời khỏi cái ôm của mẫu thân, rồi ngoan ngoãn để phụ thân đút cháo giúp mình.
"Có phụ mẫu là vậy sao? Ta... Hạnh phúc..."
Hoả Lang môi nở nụ cười, ngon lành ăn hết bát cháo kia.
- Lang nhi, hãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2324979/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.