Đến tiểu điếm gần đó, đoàn người nhanh chóng vào nghỉ ngơi một chút rồi dùng bữa tối.
Không khí hai bên bàn ăn rất khác nhau. Bàn đám gia nhân nom khá vui vẻ, cười nói nhưng vẫn lễ nghĩa không dám gây ồn ào.
Còn bàn bên cạnh họ thì khác, không khí có phần hơi ngượng ngùng, không được tự nhiên.
Lý Vương gia cảm thấy Hỏa Lang không hăng hái như trước, ăn khá từ tốn, có phần hơi uể oải liền lo lắng:
- Lang nhi, mệt sao?
Uyển Vân nghe vậy ngẩng mặt lên, đưa mắt dò xét Hỏa Lang, gương mặt ngượng ngùng ban nãy giờ có phần hoảng, khẽ nhíu mày.
- Không, chỉ là trưa ăn hơi nhiều nên giờ cảm thấy không đói thôi – Hỏa Lang cười cười, đáp.
- Vậy cứ cố ăn, chúng ta còn đoạn đường ban đêm cần đi nữa. Nếu không nuốt trôi được ta sẽ mua thêm ít lương khô. Nhớ chiếu cố tốt bản thân – Lý Vương gia ân cần dặn dò.
- Ân – khẽ gật đầu.
Lúc này Uyển Vân mới lên tiếng:
- Chưa bao giờ Hỏa Lang tự nhiên chê đồ ăn, ngươi có thật sự ổn?
- Ta... ổn – giật mình hướng Uyển Vân đáp.
- Được – thở dài – cố dùng chút đồ kẻo đói – cười nhạt.
- Ân!
"Hỏa Lang ngươi rốt cục là có bệnh gì đây? Sắc mặt từ ngày trở về rất khác, đến kinh thành phải dẫn ngươi đi gặp đại phu một phen mới được" – Uyển Vân mày nhíu lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325193/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.