Good girl * Mưa ngoài cửa sổ dần nhỏ lại. Tấm rèm màu xám nhạt không kéo chặt, để hở một khe sáng mờ mịt rọi vào. Tầng mây đen dày đặc nơi xa xa bắt đầu tản ra, lộ ra một góc trăng bạc. Ánh trăng mơ hồ, lạnh lẽo mà trong sáng. Dưới ánh đèn ấm áp, Lawrence ngồi trên ghế sofa, chiếc chăn phủ ngang đầu gối. Anh gấp mép chăn lại, kiên nhẫn lau khô chú mèo con trong lòng. Cẩn thận từng chút, sợ làm nó đau. Ngón tay thon dài khẽ giữ chặt phần cổ và bả vai nhỏ bé, cố định mèo con. Ánh đèn rọi xuống mu bàn tay trắng muốt, nổi bật những đường gân xanh. Chỉ cần đầu ngón tay hơi dùng lực, những sợi gân liền căng lên, ẩn chứa sự xâm lấn và áp lực khiến người ta khô môi khát nước. Động tác rõ ràng rất dịu dàng, vậy mà không hiểu sao, trong lòng Thẩm Úc Đường lại run thắt, cổ họng nghẹn lại. Những ngón tay vừa thon dài vừa rắn rỏi ấy... quả thực quá hợp để— Dừng! Dừng ngay cái ý nghĩ đáng sợ đó! Ý thức được bản thân lạc lối, Thẩm Úc Đường vội lắc đầu, ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo lại. Cô không dám nhìn kỹ về phía Lawrence nữa, vội vàng dời ánh mắt, tranh thủ hít sâu mấy hơi. Lawrence lau được vài cái bỗng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Em cũng lấy khăn lau khô người đi, kitten." Nói xong, ánh mắt lại rơi về chú mèo ướt sũng trong lòng. Giọng điệu bình thản, chẳng mang theo dư thừa cảm xúc. Nhưng tiếng kitten trầm khàn ấy rót vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-bi-oi-luc-gia-tien-tong/2912577/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.