Câu nói chuyển hướng đột ngột của anh khiến Dương Viễn bất ngờ, sững người giây lát. Sau đó anh ấy phản ứng lại rất nhanh, vỗ hai tay vào nhau: “Đây mới là cậu chứ, Lục Đông Thâm!”
Tưởng Ly quay đầu nhìn Lục Đông Thâm, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Lục Đông Thâm không nhìn cô mà tiếp tục nói với Dương Viễn: “Nghĩ cách cản Cận Nghiêm lại. Bây giờ tình hình sức khỏe của bố tôi không được ổn, đã rất ít tới tham gia các buổi họp Hội đồng quản trị rồi. Chỉ cần Cận Nghiêm không xuất hiện trong các buổi họp Hội đồng hoặc các buổi họp báo thì mọi sự tốt lành.”
Dương Viễn lấy làm lạ: “Tôi còn tưởng cậu đã dùng sức hấp dẫn của bản thân chinh phục được Cận Nghiêm rồi chứ, loay hoay một hồi, anh ta vẫn chưa phải người của cậu sao?”
Lục Đông Thâm ném cho anh ấy một ánh mắt, sắc lẹm như một lưỡi dao. Dương Viễn nhận vững vàng, lập tức nói: “Cậu hoàn toàn yên tâm, chỉ cần bác trai về đó, tôi sẽ lập tức giữ chặt Cận Nghiêm. Không giữ được anh ta, tôi sẽ nhảy xuống vực. Đứng trước mặt dâu trưởng Lục Môn, tôi dám nhận lấy quân lệnh này!”
Tưởng Ly đứng bên cạnh thở dài: “Dương Viễn, anh nói coi, anh bỏ mặc việc kinh doanh của nhà mình không lo, chạy tới lo cho nhà họ Lục. Anh thành thật khai báo đi, có phải anh đã bị ông Dương nhà anh xóa tên hay không, thế nên mới ôm chặt chân của Lục Đông Thâm không buông?”
Dương Viễn không giận mà bật cười: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705221/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.