Đêm khuya, Hứa Tế nằm gối đầu bên cạnh Phó Ứng Thâm, gương mặt khi ngủ yên tĩnh không chút phòng bị.
Có lẽ là thật sự mệt rồi, vừa tắm xong ra khỏi phòng, Hứa Tế vừa chạm vào giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Phó Ứng Thâm mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trầm, cả người trông thả lỏng và ung dung.
Anh ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu lặng lẽ nhìn Hứa Tế. Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên gương mặt cậu, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má, làn da mềm mại và ấm áp khiến người ta chỉ muốn mãi không buông.
Đây là Hứa Tế, người mà ngay từ lúc cậu gật đầu đồng ý kết hôn, Phó Ứng Thâm đã xác định sẽ nắm tay đi hết cả đời. Làm sao có chuyện ly hôn được chứ?
“Có những người một khi đã vướng vào rồi thì cả đời cũng không thể buông bỏ.” Trong màn đêm yên tĩnh, Phó Ứng Thâm lạnh nhạt lên tiếng, như đang nhắc nhở Hứa Tế.
Đáng tiếc, đáp lại anh chỉ là tiếng sóng biển ngoài kia và nhịp thở đều đều của Hứa Tế trong giấc ngủ.
Có lẽ vì bàn tay anh vẫn khẽ vu.ốt ve trên gò má Hứa Tế khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Hứa Tế vô thức giơ tay nắm lấy tay anh, hơi ấm trong lòng bàn tay truyền sang nhau, sau đó lại kéo tay anh đặt lên ngực mình.
Cậu ngủ rất say, tất cả chỉ là phản ứng trong vô thức.
Sắc mặt Phó Ứng Thâm từ lạnh lùng âm trầm dần trở nên dịu dàng. Nửa năm từ ngày kết hôn, anh đã tốn biết bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-trong-long-cua-anh-ay/2739500/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.