🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm khuya, Hứa Tế nằm gối đầu bên cạnh Phó Ứng Thâm, gương mặt khi ngủ yên tĩnh không chút phòng bị.

Có lẽ là thật sự mệt rồi, vừa tắm xong ra khỏi phòng, Hứa Tế vừa chạm vào giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.

Phó Ứng Thâm mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trầm, cả người trông thả lỏng và ung dung.

Anh ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu lặng lẽ nhìn Hứa Tế. Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên gương mặt cậu, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má, làn da mềm mại và ấm áp khiến người ta chỉ muốn mãi không buông.

Đây là Hứa Tế, người mà ngay từ lúc cậu gật đầu đồng ý kết hôn, Phó Ứng Thâm đã xác định sẽ nắm tay đi hết cả đời. Làm sao có chuyện ly hôn được chứ?

“Có những người một khi đã vướng vào rồi thì cả đời cũng không thể buông bỏ.” Trong màn đêm yên tĩnh, Phó Ứng Thâm lạnh nhạt lên tiếng, như đang nhắc nhở Hứa Tế.

Đáng tiếc, đáp lại anh chỉ là tiếng sóng biển ngoài kia và nhịp thở đều đều của Hứa Tế trong giấc ngủ.

Có lẽ vì bàn tay anh vẫn khẽ vu.ốt ve trên gò má Hứa Tế khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Hứa Tế vô thức giơ tay nắm lấy tay anh, hơi ấm trong lòng bàn tay truyền sang nhau, sau đó lại kéo tay anh đặt lên ngực mình.

Cậu ngủ rất say, tất cả chỉ là phản ứng trong vô thức.

Sắc mặt Phó Ứng Thâm từ lạnh lùng âm trầm dần trở nên dịu dàng. Nửa năm từ ngày kết hôn, anh đã tốn biết bao nhiêu thời gian để Hứa Tế quen với sự gần gũi của anh, quen được anh chăm sóc, quen những cái ôm, những nụ hôn.

Kể cả việc quen với cảm giác dựa vào lòng anh mà ngủ thế này.

Hứa Tế luôn dịu dàng tiếp nhận anh, như thể sau khi kết hôn rồi, anh muốn làm gì cũng được. Phó Ứng Thâm đã chìm trong ảo tưởng ấy, anh nghĩ chỉ cần mình đối xử tốt, Hứa Tế sẽ mãi mãi không rời xa.

Một cuộc sống như vậy đâu có gì không tốt. Anh sẵn sàng dành tất cả mọi thứ cho Hứa Tế, miễn là cậu bằng lòng ở lại bên anh.

Nhưng Giang Uẩn Hòa vừa trở về, mọi thứ đã thay đổi. Hứa Tế bắt đầu từ chối anh, xa cách anh.

Thậm chí còn nói đến chuyện... ly hôn.

“Anh không hề muốn như vậy, Hứa Tế.” Phó Ứng Thâm cúi người xuống, siết chặt lấy tay Hứa Tế rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn khẽ.

Anh rõ ràng đã nhắc Hứa Tế rất nhiều lần, rằng cậu đừng ép anh.

“Như trước kia không tốt sao? Tại sao nhất định phải ly hôn?”

Phó Ứng Thâm đưa tay giữ lấy gáy Hứa Tế, cảm xúc trong đáy mắt anh như một cơn cuồng phong đẫm máu đang trào dâng. Nụ hôn vốn chỉ là chạm nhẹ nơi môi cậu nay lại bất ngờ trở nên mãnh liệt. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, như muốn ép buộc Hứa Tế phải mở miệng ra đáp lại.

Hứa Tế bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi sự dữ dội ấy, đôi mày khẽ nhíu lại vì đau, khoang miệng bị Phó Ứng Thâm chiếm giữ, tùy ý quấy rối.

Mùi hương quen thuộc khiến cậu trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vô thức níu lấy áo ngủ của Phó Ứng Thâm, theo bản năng dịu dàng đáp lại như đang dỗ dành anh.

Cảm nhận được sự phối hợp ấy, Phó Ứng Thâm khựng lại. Cơn sóng cảm xúc vừa rồi tựa như bộc phát không lý do, lúc này lại bị một nụ hôn nhẹ nhàng làm nguôi ngoai.

Hơi thở ấm áp của Hứa Tế bao bọc lấy anh, nụ hôn đó dịu dàng đến mức khiến anh muốn chìm đắm mãi. Phó Ứng Thâm cứ thế hôn cậu suốt mấy phút mới chịu buông ra.

Hứa Tế vẫn chưa mở mắt, đôi môi đỏ mọng bóng nước, hơi thở khẽ khàng. Cậu lại nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh: “Ngủ đi, đừng quậy nữa.”

Phó Ứng Thâm: “……”

Hứa Tế lúc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm thế này.

Cuối cùng, Phó Ứng Thâm ôm cậu vào lòng, ánh mắt phức tạp.

“Hứa Tế, em như thế này… sẽ khiến anh chẳng nỡ buông đâu.” Phó Ứng Thâm thì thầm, giọng nhỏ nhẹ mà đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Rõ ràng khi đưa Hứa Tế đến đây, anh đã hạ quyết tâm. Vậy mà chỉ cần nhìn dáng vẻ chẳng chút phòng bị của cậu, trái tim anh lại mềm nhũn ra. Hứa Tế thật sự rất biết cách khiến anh không thể dứt bỏ.

“Nếu người em thích là anh… thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước này.”

Buổi sáng, ánh nắng tràn ngập căn phòng. Hứa Tế mơ màng mở mắt, theo phản xạ đưa tay lên che ánh sáng, nhưng lại chạm phải ai đó bên cạnh. Cậu hơi khựng lại một chút, rồi mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Phó Ứng Thâm.

Anh ngủ rất sâu. Hứa Tế lặng lẽ rút tay lại, có lẽ không muốn đánh thức anh nên cũng không cử động thêm gì nữa, chỉ im lặng nằm yên.

Vì quá gần, dường như cậu còn có thể nghe được nhịp tim của anh.

Cậu cứ thế đếm từng nhịp từng nhịp, cảm nhận sự tồn tại sống động của người kia.

Khi Phó Ứng Thâm tỉnh lại, anh nghĩ Hứa Tế vẫn còn đang ngủ. Chỉ khẽ cử động một chút vậy mà Hứa Tế đã mở mắt, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, Hứa Tế giữ nguyên tư thế đó cũng hơi mỏi, khẽ giãn người ra rồi mới quay sang anh: “Chào buổi sáng.”

“Ừ, chào buổi sáng.” Anh khẽ gật đầu, đã lâu rồi anh không được nghe Hứa Tế chào mình như vậy vào mỗi sớm mai trên giường.

Phải chi… mãi mãi được như thế này…

Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, ánh mắt Phó Ứng Thâm dần tối lại. Ánh nhìn anh rơi xuống môi Hứa Tế, rồi ngay lúc cậu định ngồi dậy, anh liền đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo người vào lòng, hôn mạnh lên môi Hứa Tế, ép cậu phải hé miệng để đầu lưỡi nhanh chóng chiếm lĩnh.

“Ưm…” Hứa Tế nhíu mày, chưa kịp phản ứng gì đã bị Phó Ứng Thâm đè lên người, hai chân bị anh tách ra.

Qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ bỏng rát từ cơ thể anh. Hứa Tế hơi co người lại muốn đẩy anh ra, nhưng Phó Ứng Thâm đã áp sát, một tay cởi áo cậu ra.

“Phó Ứng Thâm…” Hứa Tế thở d.ốc, nghiêng đầu tránh nụ hôn, nhưng trong lúc giằng co lại vô tình kéo bung áo ngủ của anh ra. Hứa Tế ngẩn người, nhìn cơ thể anh rồi đỏ bừng cả mặt.

“Đâu phải chưa từng thấy.” Giọng Phó Ứng Thâm mang theo ý cười, anh nhéo nhẹ tai Hứa Tế rồi cúi xuống dùng khoang miệng mềm ẩm bao bọc lấy nơi nhạy cảm đã đỏ thẫm của cậu.

Cả người Hứa Tế như bị dòng điện quét qua, run rẩy, mềm nhũn. Ánh mắt cậu mơ màng như phủ một lớp sương, mờ mịt đầy mê hoặc.

Cậu chưa bao giờ có sức chống cự trước Phó Ứng Thâm. Nửa muốn kháng cự, nửa lại thuận theo, cuối cùng vẫn để anh đạt được điều mình muốn.

Đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, những ngón chân co lại theo từng chuyển động, khẽ run rẩy. Hai tay Hứa Tế bị kéo lên quá đầu, bị một bàn tay to lớn giữ chặt, giãy giụa mãi cũng không thoát nổi.

Gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lại như đang giằng co giữa cảm giác lạc lối và nhẫn nhịn, ánh mắt ươn ướt vì kí.ch th.ích quá độ, Phó Ứng Thâm cúi xuống dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu.

Bỗng nhiên, Hứa Tế như nghe thấy tiếng kim loại va chạm đâu đó, rồi cảm giác cổ tay chợt lạnh đi. Một giây sau, cậu mới nhận ra đó là gì.

Sắc mặt Hứa Tế lập tức tái đi, bắt đầu vùng vẫy giãy giụa trong hoảng loạn…

Phó Ứng Thâm buông cổ tay Hứa Tế ra, nhưng vẫn giữ chặt cậu trong vòng tay, không để cậu cử động quá nhiều. Gương mặt anh bình thản, ánh mắt rơi vào lồng ng.ực phập phồng của Hứa Tế, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu như để trấn an.

“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau. Em đã đồng ý cùng anh đến đây hưởng tuần trăng mật mà, vậy thì hãy nghe lời anh, giao cả bản thân mình cho anh.”

Cổ tay Hứa Tế vẫn bị còng lại, hai chân cũng mềm nhũn không còn chút sức. Tất cả cảm giác đều tập trung ở một chỗ, như sóng trào dâng lên không dứt.

“Phó Ứng Thâm…” Cậu thì thào gọi tên anh, mồ hôi rịn đầy trên làn da, thân thể căng lên để lộ những đường nét mảnh mai mà quyến rũ, đang run rẩy trong vòng tay của anh.

“Không muốn sao?” Phó Ứng Thâm cúi đầu hỏi, giọng trầm khàn như gió lướt qua tai.

Hứa Tế khẽ lắc đầu, không rõ trên mặt là nước mắt hay mồ hôi. Cậu không thích cảm giác bị động này - không thể từ chối, không cách nào phản kháng, hai tay bị trói chặt, giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Phó Ứng Thâm khẽ vuốt dọc sống lưng cậu như muốn xoa dịu, nhưng động tác lại chẳng chút nương tay. Hứa Tế ngửa đầu, cả người căng lên, tiếng rên bật ra khỏi miệng rồi lập tức bị môi Phó Ứng Thâm che lấp.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, căn phòng trở nên hỗn độn. Khi mọi thứ kết thúc, cổ tay Hứa Tế được cởi trói, Phó Ứng Thâm kéo chăn trên người cậu ra, cúi xuống bế cậu vào phòng tắm.

Bồn tắm rộng vừa đủ cho hai người. Phó Ứng Thâm ôm cậu ngồi xuống, để cậu tựa vào ngực mình. Hai người nhìn nhau nhưng chẳng ai mở lời.

Phó Ứng Thâm khẽ hôn lên môi Hứa Tế như một lời dịu dàng làm lành. Hứa Tế không tránh, Phó Ứng Thâm ôm lấy cậu, nhẹ nhàng v.uốt ve những vết tích còn lưu lại trên da. Nụ hôn và động tác đều rất dịu dàng, tuy không hề nói xin lỗi nhưng phản ứng của Hứa Tế rõ ràng đã dịu đi nhiều.

Có lẽ đối với Phó Ứng Thâm, tất cả chỉ là một kiểu thân mật riêng biệt. Hứa Tế dựa vào ngực anh, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, mặc anh giúp mình tắm rửa.

Tay Phó Ứng Thâm cũng chẳng mấy yên ổn. Cơ thể Hứa Tế khẽ co lại theo bản năng, nhưng cậu không lên tiếng ngăn cản, chỉ là bàn tay dưới làn nước âm thầm siết chặt lại, đôi mắt hơi ướt nước.

Phó Ứng Thâm biết rằng ban nãy anh đã quá mức. Lúc này anh cũng không dám đi xa thêm, chỉ cố tình làm chậm lại, trong phòng tắm phủ một lớp sương mỏng mờ ảo. Gò má Hứa Tế vì hơi nước nóng mà ửng hồng, cả người ngâm trong nước cũng trở nên mềm mại.

Phó Ứng Thâm rất thích hôn cậu vào những lúc thế này – không mang d.ục v.ọng, chỉ là sự dịu dàng kéo dài bất tận.

Gần một tiếng sau hai người mới ra khỏi phòng tắm. Lúc này Hứa Tế mới nhận ra phòng ngủ là kiểu cửa kính lớn sát đất, rèm cửa bị kéo hẳn sang một bên. Phía ngoài là biển rộng, ánh sáng rực rỡ. Chỉ cần bên ngoài có ai đó, chuyện vừa rồi của họ có lẽ sẽ nhìn không sót một chi tiết nào.

Sắc mặt Hứa Tế hơi thay đổi. Có vẻ như Phó Ứng Thâm đoán được cậu đang nghĩ gì, liền ôm eo cậu, nhẹ giọng giải thích: “Yên tâm, sẽ không có ai đâu.”

Hứa Tế quay sang nhìn anh, rồi cũng dần nhận ra nơi này dường như quá yên tĩnh. Bên ngoài hoàn toàn không thấy một bóng người. Không giống một khu nghỉ dưỡng bình thường. Tối qua vì trời tối nên không để ý, nhưng giờ thì cậu chắc chắn nơi này chỉ có một căn biệt thự duy nhất.

“Xung quanh… không có ai khác sao?” Hứa Tế hỏi.

“Không, khu vực này là vùng riêng tư. Nếu không được cho phép thì chẳng ai vào được. Anh nghĩ em sẽ thích nơi yên tĩnh như thế này. Dân trên đảo ở phía bên kia, hôm nay nghỉ ngơi đi, nếu em muốn, mai mình có thể đi dạo một vòng.” Phó Ứng Thâm nói.

Hứa Tế gật đầu. Đúng là cậu luôn thích những nơi vắng vẻ, yên bình.

“Đói chưa? Giờ cũng gần trưa rồi, để anh đi nấu cơm.” Phó Ứng Thâm hỏi.

“Có hơi đói.”

Đến giờ này thì đói là phải, huống chi cả buổi sáng còn tốn bao nhiêu sức lực, giờ đến nhấc người cũng chẳng nổi.

“Vậy cùng xuống bếp nhé.” Phó Ứng Thâm nắm lấy tay Hứa Tế.

Hứa Tế nhìn anh rồi khẽ gật đầu, gạt đi những suy nghĩ trong đầu, cùng anh đi xuống lầu.

Phó Ứng Thâm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Hứa Tế cũng theo vào định phụ giúp một tay. Cậu vừa rửa xong rau, đang định làm thêm việc khác thì bị Phó Ứng Thâm kéo lại.

“Thế là đủ rồi. Em ra ngoài ngồi nghỉ đi, chỗ này để anh lo.”

Hứa Tế chỉ nghĩ rằng Phó Ứng Thâm không thích người khác quấy rầy khi đang làm việc. Dù gì lúc hai người còn sống chung, đối phương cũng thường không để cậu cùng làm một số việc.

Cậu rửa tay xong thì bước ra khỏi bếp, đến khi ngồi xuống ghế sofa và theo thói quen lấy điện thoại ra mới sực nhớ - điện thoại không có ở bên người.

Ngồi trong phòng khách một lúc, có lẽ vì quá buồn chán, Hứa Tế bước ra ngoài. Đẩy cửa kính ra, phía ngoài là một hồ bơi rộng lớn, bên hồ có ô che nắng và ghế sofa, nơi này thật sự rất rộng. Trời hôm qua quá tối, Hứa Tế cũng chẳng nhớ rõ mình đã đi vào từ cửa nào.

Cậu đi dạo quanh một vòng mới tìm được cổng lớn dẫn ra ngoài. Bên ngoài là một bãi biển trải dài, thời tiết hôm nay rất đẹp, gió biển mang theo vị mặn thổi qua khiến không khí thêm mát mẻ.

Không biết từ lúc nào Phó Ứng Thâm đã đi tới sau lưng cậu. Hứa Tế cảm nhận có người tiến lại gần liền quay đầu lại.

“Mở miệng ra.” Phó Ứng Thâm nói.

“Hả?” Hứa Tế ngơ ngác, nhưng vẫn theo phản xạ mà há miệng.

Phó Ứng Thâm cầm một hạt dẻ đã bóc sẵn đưa thẳng vào miệng cậu: “Nếm thử xem, vừa mới chín xong đấy. Anh bóc sẵn vài hạt, ra đây gọi em vào ăn lót dạ.”

Hạt dẻ mềm ngọt, bùi thơm dễ chịu. Một cơn gió thoảng qua, lòng Hứa Tế cũng bị thổi cho rối bời. Cậu ngẩng mắt nhìn Phó Ứng Thâm, ánh nhìn thoáng chút mơ hồ hiếm thấy.

“Anh đừng tốt với em như vậy.” Hứa Tế khẽ nói.

Dù đây là tuần trăng mật, cậu vẫn mong Phó Ứng Thâm chủ động đòi hỏi nhiều hơn, bớt đối xử nhẹ nhàng với mình đi một chút.

Phó Ứng Thâm như thể chẳng nghe thấy lời đó, lướt qua nó một cách tự nhiên rồi hỏi: “Chiều đi dạo bãi biển cùng anh nhé?”

“Ừ.” Hứa Tế gật đầu.

“Vào nhà thôi.” Phó Ứng Thâm nắm lấy tay Hứa Tế.

Hứa Tế đi theo sau anh, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Điện thoại em tối qua anh để ở đâu rồi?”

Phó Ứng Thâm khựng lại một chút, xoay người nhìn Hứa Tế, hỏi lại: “Tìm điện thoại làm gì?”

“Buồn quá.” Hứa Tế đáp.

Đã quen với các thiết bị điện tử, không có điện thoại bên cạnh cứ thấy thiếu thiếu. Ngồi xuống là theo thói quen muốn rút điện thoại ra lướt chơi.

“Là cảm thấy ở với anh rất chán sao?” Phó Ứng Thâm hỏi, giọng thản nhiên như mọi khi. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt quen thuộc.

Hứa Tế hơi sững người, theo bản năng đáp lại: “Không, em không có ý đó.”

“Anh đã cất điện thoại đi rồi.” Phó Ứng Thâm nói.

Hứa Tế như hiểu được dụng ý của Phó Ứng Thâm, không hỏi thêm nữa. Không có điện thoại cũng tốt, hai người sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tính cách của Phó Ứng Thâm đúng là rất khó đoán.

Nhưng cậu lại nhớ tới lời ông Phó nói hôm đó, trong lòng luôn mong muốn được hiểu Phó Ứng Thâm thêm một chút nữa. Có lẽ… đây là cơ hội cuối cùng.

Vừa bước vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp. Bầu không khí giữa hai người hơi trầm lắng vì cuộc trò chuyện ban nãy. Hứa Tế chủ động hỏi: “Anh nấu món gì thế? Thơm quá.”

“Súp gà hầm hạt dẻ. Dạo này hình như em gầy đi rồi.” Phó Ứng Thâm đáp.

Hứa Tế lại rơi vào im lặng. Phó Ứng Thâm luôn có thể giữ gương mặt bình thản mà làm cậu xao động.

“Phó Ứng Thâm, chuyện giữa anh và Giang Uẩn Hòa, có thể kể cho em nghe không?”

Lần đầu tiên họ kết hôn, cả hai còn chưa hiểu rõ nhau, cậu đột ngột hỏi chuyện đó đúng là có phần đường đột, cậu hiểu vì sao Phó Ứng Thâm đã không trả lời. Nhưng lần này là lần thứ hai cậu hỏi lại chuyện đó.

Cậu chỉ muốn có được một câu trả lời từ anh. Những ký ức giữa họ, cả căn phòng đầy tranh vẽ kia, nếu Phó Ứng Thâm chịu nói, có lẽ cậu sẽ biết mình nên lựa chọn ra sao.

Trong lòng Hứa Tế vẫn có một tia hy vọng mong manh… rằng cậu vẫn còn một lựa chọn khác.

“Em nhất định phải nhắc tới cái tên đó lúc này sao?” Ánh mắt Phó Ứng Thâm lạnh nhạt.

Đây là tuần trăng mật của họ. Vậy mà Hứa Tế cứ nhắc đến người khác.

“Không cần phải là bây giờ. Khi về rồi, anh hãy kể cho em, được không?” Hứa Tế không hề sợ Phó Ứng Thâm tức giận. Giọng cậu nhẹ nhàng như thể đang mềm mỏng mà thương lượng cùng anh.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, ánh mắt từ lạnh lùng trở lại bình tĩnh. Anh gật đầu: “Được, khi về anh sẽ nói với em. Nhưng bây giờ anh không muốn nghe em nhắc đến cái tên đó nữa. Hứa Tế, em có thể hứa không?”

“Được.”

Hứa Tế gật đầu đồng ý.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.