Trước Giáo đường Maria, tất cả thành viên Giáo hội đều quan sát nhất cử nhất động của Tịch Ca, mà trong mắt Tịch Ca lại chỉ có Rhein.
Mỗi một chữ của Tịch Ca, đều nện thật mạnh vào trong lòng bọn họ, để lại vết hằn thật sâu.
Bầu trời đêm bị ánh lửa nhuộm đỏ.
Ngọn lửa hừng hực biến đổi một cách ảo diệu ngay khi Tịch Ca bước vào.
Dường như nó không đơn thuần chỉ là ngọn lửa tượng trưng cho thanh tẩy, mà còn là nụ cười dữ tợn của ác ma.
Bóng đêm và ngọn lửa, vốn là điềm báo ác ma xuất hiện!
Sau vài hơi thở, Hồng y giáo chủ xoay người lại.
Ông ta đối mặt với Tịch Ca, giơ quyền trượng lên cao, giọng nói uy nghiêm: “Ma cà rồng tà ác, ngươi dám ăn nói bừa bãi trong Thánh đường của Chúa, xúc phạm đến vinh quang của Chúa, Chúa sẽ không tha thứ ngươi!”
Cuối cùng tầm mắt của Tịch Ca cũng thay đổi.
Sau lưng hắn bỗng nhiên phóng ra một đôi cánh dơi, cánh dơi run run, kình phong gào thét, tức thì trên mặt đất xuất hiện một bóng đen cực lớn!
Cánh dơi canh giữ xung quanh hắn, bóng đêm dệt thành áo choàng, Tịch Ca bay thẳng tới trước tòa tháp, mặt đối mặt với Hồng y giáo chủ.
Tận mắt nhìn thấy Rhein bị cột vào thập tự giá, cơn giận vốn đã nén xuống trong lòng giờ lại bùng lên. Hắn cười với Hồng y giáo chủ.
Một nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối.
Giọng nói của hắn tựa như tiếng vọng từ địa ngục: “Chúa của ngươi không thể từ thiên đường xuống cứu ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-huyet/869124/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.