Mục Phương Sinh choàng tỉnh giữa cơn hoảng hốt.
Không chắc rằng mình có mơ hay không, nhưng trong thoáng chốc, hiện thực như cơn sóng xô tới, tiếng súng vang lên tưởng như ngay bên tai. Cả người anh run rẩy không kiểm soát được, rồi ngay sau đó, một bàn tay ôm chặt từ phía sau: “Không sao đâu.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trước mắt Mục Phương Sinh là con chó golden, đuôi ve vẩy, đôi mắt đen lóng lánh nhìn anh.
Anh chớp mắt, khàn giọng thì thầm: “Anh muốn… về nhà xem thử.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Được thôi.”
Anh ngủ một mạch đến tận chiều tối, ánh hoàng hôn chưa kịp phai, những đám mây trong suốt và trôi lờ lững trên nền trời xám. Khi họ đến nơi, cơn mưa bụi nhẹ nhàng lất phất trong không trung.
Mục Khang Thư sống trong khu nhà dành cho gia đình cán bộ mà ông được phân lúc trước, là một khu nhà cũ từ thập niên chín mươi. Dù có chút cũ kỹ, nơi này lại ngập tràn hơi thở cuộc sống, trẻ con đùa giỡn cười vang không ngớt dưới sân. Ngước nhìn lên, ban công nhà nào cũng có chậu cây xanh tươi tốt.
Nhà anh ở tầng năm, phòng 501. Anh đã lớn lên ở nơi này.
Ở tầng trên nhà anh, những cây dây leo không rõ tên vươn dài quấn quanh khung sắt chống trộm, lấn sang khu vực của nhà anh. Mục Khang Thư không những không cắt bớt đi, mà còn đặt thêm vài chậu trống, cắm mấy thanh gỗ dài nửa mét, giúp cho dây leo từ trên mọc xuống.
Dây leo đã phủ đầy thanh gỗ, còn nở mấy đóa hoa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyet-quang-bao-hap-theo-duoi-hang-nga/1815177/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.