Sáng hôm sau, May tỉnh giấc và thấy Du nằm gục bên giường. Chắc có lẽ vì mệt nên cậu đã ngủ thiếp đi. Thế là May kéo chiếc áo khoác của mình lại và đắp cho cậu.
- Vậy mà bảo rằng không biết ngủ là gì cơ đấy! - May cười - Dáng ngủ trông cũng đáng yêu quá đi chứ!
May đưa bàn tay lên định vuốt tóc Du. Nhưng cậu bỗng thức dậy làm May rụt tay lại, giật mình.
- Chị làm gì đấy? - Du hỏi - Chiếc áo này là sao?
- Chị... à... chỉ là...
- Sợ em lạnh hử? Em đã lạnh sẵn rồi mà.
- Thế sao em bảo rằng bản thân sẽ không ngủ? Em đã ngủ rồi đấy thôi. - May nói và cảm thấy Du có gì đó không bình thường.
- Ừ ha. Sao lạ vậy? - Cậu cũng bắt đầu ngạc nhiên - May ơi, hôm nay là ngày mấy?
- 20, sao?
- Cầm tay em đi này!
- Ơ...
- Ấm lắm đúng không?
- Có nghĩa là... - May trố mắt nhìn.
- 100 ngày, thời khắc đó lại đến. Bây giờ em đang là con người đấy. - Du mừng rỡ.
- Đúng rồi! Chỉ có con người cơ thể mới ấm và biết ngủ thôi.
Du bỗng đặt tay lên vai May, giọng nghiêm nghị:
- Chị này...
- Sao thế Du?
- Cho phép em... ôm chị nhé?
May im lặng không đáp làm nét mặt Du thoáng có chút buồn. Nhưng rồi, thật bất ngờ, May quàng lấy cổ cậu thật chặt. Du có vẻ rất bối rối, cậu lấy hết can đảm đưa tay ôm lấy cô.
- Giờ em còn không sợ rằng mình sẽ làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-mot-tieu-hon-ma/2186045/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.