"Nè, anh đi như vậy vứt em một người ở đây.
Lương tâm anh không đau hay sao?"
Giang Tiểu Vũ nhìn theo Nhuận Lăng biến mất ở chỗ rẽ.
Bốn bề thù đich.
Tám mặt mai phục.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô, cô cảm thấy có ánh mắt ẩn như kiếm khó khăn phóng ở trên người của mình.
"Hồi hộp quá!"
Chân cẳng Giang Tiểu Vũ nhũn ra, theo bản năng lui một bước.
"Trời ơi, phòng khách này rốt cuộc là có nhiêu người đây?"
Mọi người thấy cô đứng ngốc ở đó thì quay đầu khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh.
Nhưng ở đại sảnh an tĩnh này thì tiếng khe khẽ nói kia Giang Tiểu Vũ vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
- Nhuận đổng kết hôn chớp nhoáng như vậy, tôi còn tưởng là bị người phụ nữ nào câu hồn rồi cơ.
Nhưng diện mạo này thì..
Hoàn toàn khác với tưởng tượng.
- Chị ba, chị biết cô ấy sao? Là thiên kim nhà ai gả thế? Hình như em chưa từng thấy qua.
Là đi du học mới về sao?
Vô cùng tò mò hỏi.
- Ngày thường tụ hội, ảnh chụp của thiên kim các nhà chị đều xem qua.
Thật sự là không có cô ấy.
Người nọ chắc chắn nói.
- Không biết Nhuận đổng nghĩ thế nào nữa.
Cô ấy không có tiền, không có diện mạo mà.
Chẳng lẽ, cô ấy là công chúa của ngoại quốc tới nước ta du sơn ngoạn thủy chăng.
Mở rộng tưởng tượng.
- Cũng có thể là vậy, Đại Lục nhiều nước như vậy.
Tóm lại là có nhiều thiên kim chúng ta chưa thấy qua.
Vậy mà tin luôn.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638261/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.