Kiều Tư hoa cũng có ý nghĩ như vậy.
Cô ta muốn kéo em gái vào ngồi cùng: "Một mình mình ngồi thì thật là cô đơn quá."
- Dung Dung, em lại ngồi với chị này.
Chỗ này vừa hay có canh cá chình em thích nè.
Chị nhường cho em.
Kiều Tư Dung tất nhiên trước tiên là chào hỏi ông Nhuận, bà Nhuận rồi cười đáp lại chị của mình.
Ông Nhuận không mở miệng, bà Nhuận sắc mặt hơi cứng nhắc nhìn về phía Kiều Tư Hoa:
- Bà già như tôi không thích ầm ĩ.
Cô bưng canh cá chình cùng với em cô ngồi ở bàn kia đi.
Kiều Tư Dung đang bưng chén canh cá chình thì nghe bà Nhuận nói vậy.
Cô cảm thấy chén canh nóng tới nỗi làm cho bàn tay tê dại.
Sắc mặt trắng bệch, cô cúi đầu không biết nên làm gì cho đúng.
Sắc mặt tươi đẹp của Kiều Tư Hoa trong nháy mắt biến mất.
Cô không hiểu hôm nay vì sao mà trưởng bối lại làm vậy, đuổi ba mẹ rồi bây giờ lại tống cổ cô đi.
"Chẳng lẽ người ở đây đều phải nhường vợ mới cưới của Nhuận Lăng.
Vậy mình là cái gì chứ?"
Nghĩ vậy, ác khí trong người cô sinh ra.
Lần đầu tiên cô cướp lời nói của bà Nhuận:
- Bà ơi, bọn con sẽ không ồn ào đâu.
Nếu Dung Dung đã ngồi rồi, chi bằng người để bọn con cùng người ăn cơm đi ạ.
- Hôm nay là liên hoan của nhà họ Nhuận.
Sao cô lại gọi điện thoại cho em cô tới?
Ông Nhuận mở miệng, lời nói rõ ràng là không ổn.
Nếu Kiều Tư Dung lại ngồi xuống thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-giau-sung-hon-ong-xa-phuc-hac-ba-xa-ngoc-manh/1638264/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.