Nhưng giây phút mở miệng, cổ họng cô như bị bóp nghẹt.
Không nói được.
Cô không thể thốt ra dù chỉ một lời cãi lại.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, người ăn xin đã đoán được phần nào.
"Không thể phản kháng đúng không?" Ông ta chậm rãi nói. "Bởi vì cô đã trở thành con rối của họ rồi. Ý chí, tinh thần, suy nghĩ của cô đều bị thao túng."
Lê Diệu hoảng hốt.
Cô đã từng nghĩ… có thể bản thân mình yếu đuối, nhu nhược, nên mới không dám chống đối gia đình bác cả. Nhưng giờ ngẫm lại, hình như không phải vậy…
Có một thế lực vô hình nào đó đang áp chế cô, khiến cô không thể sinh lòng phản kháng.
Thấy cô im lặng, người ăn xin cười khẽ, hất cằm về phía điện thoại cô vẫn đang cầm trên tay.
"Nhớ mở ứng dụng đó sớm đi. Cái này lợi hại lắm."
Ông ta hơi nheo mắt, giọng điệu quái dị.
"Cho dù cô chết rồi, cũng có thể sống lại… trong nhà ma."
Lê Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy bí hiểm của người đàn ông trước mặt.
Một lúc sau, cô không nói gì, xoay người rời đi, hướng thẳng về nhà bác cả.
Dù không muốn, nhưng cơ thể cô không chịu sự điều khiển của chính mình.
Cô buộc phải về.
Chuyện mệnh cách quá huyền diệu, Lê Diệu không thể dễ dàng tin lời thầy bói, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một sự bất an. Nếu tất cả là thật, vậy thì cô nhất định phải tự mình nghiệm chứng.
Hôm nay, nhà bác cả Lê Kim Quý vô cùng náo nhiệt. Biệt thự của ông ta nằm ngay sườn núi, phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều là đất của nhà họ Lê. Khắp nơi toàn là siêu xe, người lui tới đều là quan to quý nhân.
Bởi vì hôm nay là ngày đính hôn của chị họ Lê Dương và Tịch Tử Mặc – người thừa kế hào môn chục tỷ.
Nhưng thân phận của Lê Diệu ở nhà họ Lê còn không bằng người hầu, đương nhiên cô không có tư cách bước vào phòng khách chính. Như thường lệ, cô chỉ có thể lặng lẽ đi vào từ cửa sau, cùng chung chỗ với đám người hầu trong nhà.
Cô không biết rằng, có người đã chờ cô từ lâu.
Trong phòng trang điểm xa hoa trên tầng hai, Lê Dương đứng trước gương, soi mình thật kỹ.
Bộ lễ phục cao cấp ôm lấy đường cong gợi cảm của cô ta, từng đường kim mũi chỉ đều được thiết kế tỉ mỉ. Mái tóc uốn nhẹ, trang điểm tinh xảo, từng chi tiết đều được chăm chút cẩn thận, hệt như tiên nữ giáng trần.
Nhưng dù vậy, Lê Dương vẫn không hài lòng.
Cô ta soi gương, ngắm nghía làn da của mình, lại thở dài đầy khó chịu: "Màu da chênh lệch quá... con muốn có nước da trắng sứ cơ. Mẹ, mẹ nói xem, lát nữa khi con tiện nhân Lê Diệu trở về, con rạch mặt nó một nhát, có phải da con sẽ trắng hơn không? Không thì con lột nguyên cả da mặt nó luôn đi?"
Giọng điệu thản nhiên như thể cô ta chỉ đang bàn chuyện bếp núc, không hề xem Lê Diệu là một con người mà chỉ như một con cá chờ làm thịt.
"Suỵt! Con nói nhỏ thôi!" Diệp Thúy Vân – mẹ của Lê Dương – nhíu mày nhắc nhở. "Hôm nay là ngày vui đính hôn của con, đừng có động dao động kéo, dịu dàng chút đi, còn ra thể thống gì nữa?"
"Mẹ!" Lê Dương làm nũng, kéo tay bà ta: "Chính vì sắp đính hôn nên con mới phải đẹp hơn. Tử Mặc là người thừa kế hào môn chục tỷ, con không thể để anh ấy mất mặt được."
Nghe con gái nói thế, Diệp Thúy Vân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý: "Được rồi, nhưng lột da thì đẫm máu quá, lát nữa rạch một nhát là được. Dù sao nó cũng là em họ con, nể mặt cha mẹ đã khuất của nó, tha cho nó một lần đi."
"Hời cho nó rồi!" Lê Dương bĩu môi đầy bất mãn. "Mẹ, mẹ quá tốt với nó đấy! Con tiện nhân Lê Diệu kia đúng là kẻ vô ơn, ăn không biết bao nhiêu cơm nhà mình, mình lấy của nó một chút thì có gì mà quá đáng? Nó vốn đã xấu xí, trên mặt có cái bớt to chướng mắt như vậy, dù làm gì cũng không thể đẹp lên được. Chi bằng tái chế rác thải, để con dùng còn hơn!"
"Được rồi, đừng nói nữa." Diệp Thúy Vân ngắt lời, không muốn con gái tiếp tục buông lời bừa bãi, tránh để người khác nghe thấy.
Khi Lê Diệu trở về, căn phòng chật ních người, dường như đều đang chờ cô.
Cô vừa bước vào, còn chưa kịp mở miệng, thì một cơn gió mạnh đã ập đến bên tai.
Bốp!
Một cú đấm đầy lực hướng thẳng vào huyệt thái dương của cô!
Người ra tay là Lê Tứ – cậu tư của nhà họ Lê.
Anh ta là tay đua xe có tiếng, từng đoạt không ít giải thưởng lớn ở nước ngoài. Bên ngoài nhìn thì phong lưu tiêu sái, nhưng thực chất lại là một kẻ cuồng bạo lực, từ nhỏ đã coi đánh người là thú vui. Đặc biệt là Lê Diệu – người yếu thế nhất trong nhà – từng không biết bao nhiêu lần trở thành bao cát để anh ta xả giận.
Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Lê Tứ hồi nhỏ sức yếu, đánh người chẳng đau, nhưng bây giờ, hắn đã cao hơn mét tám, lại từng học quyền anh. Nắm đấm của hắn to như cái bát, mà nếu cú này giáng xuống đầu cô, chắc chắn sẽ khiến cô chấn động não.
Lê Diệu vội nghiêng người tránh sang trái, nhưng vừa thoát khỏi nắm đấm của Lê Tứ, cô lập tức phải đối diện với cậu hai Lê Ân.
Lê Ân bật cao, tung một cú đá thẳng vào mặt cô.
Không ổn!
Mắt Lê Diệu tối sầm. Nếu cú đá này trúng, xương mũi cô chắc chắn sẽ gãy.
Trong khoảnh khắc sinh tử, cô chỉ có thể quỳ xuống để tránh đòn. Nhưng đúng lúc ấy, cậu cả Lê Đạt vung gậy bóng chày, nhắm thẳng vào đầu gối cô mà quật xuống.
"Rắc!"
Âm thanh chói tai vang lên, gậy bóng chày gãy làm đôi.
Cơn đau như xé toạc xương cốt. Cả người Lê Diệu run rẩy dữ dội, quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
"Ha ha ha! Anh thắng rồi!" Lê Đạt cười khoái chí, tiện tay ném nửa đoạn gậy xuống đất.
Lê Tứ không cam lòng, đạp mạnh vào chân ghế, bực bội nói: "Lần nào cũng là anh thắng! Không được! Em phải làm lại!"
Lê Ân cũng hùa theo: "Làm lại! Làm lại đi!"
Đây là trò chơi "đánh bóng" mà anh em nhà họ Lê thường xuyên chơi. Nhưng "quả bóng" của họ… chính là Lê Diệu.
Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng nhưng đầy uy quyền vang lên.
"Chơi gì mà chơi? Hôm nay là ngày đính hôn của em gái các anh, đừng có quấy rối!"
Cô tư Lê Dương bước tới, sắc mặt không vui.
Vừa đến gần, cô ta liền giơ chân đá vào người Lê Diệu, giọng điệu đầy khinh miệt.
"Đừng có giả chết, đứng dậy mau!"
Lê Diệu cắn răng, gắng gượng chống tay xuống đất, từng chút một đứng lên.
Nhưng ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên, một luồng sáng lạnh lẽo xẹt qua má.
"Xoẹt!"
Lưỡi dao bén ngót cứa qua da thịt, để lại một vết rạch sâu hoắm.
Máu nóng trào ra, chảy dọc xuống cổ.
Lê Dương cầm con dao trong tay, bật cười đầy phấn khích.
"Ha ha ha! Em thắng rồi! Em cứa trúng quả bóng rồi!"
Những người còn lại cũng vỗ tay hùa theo.
"Không sai, là em gái thắng rồi!"
Bọn họ cười đùa, vui vẻ tận hưởng "trò chơi" của mình, chẳng ai để tâm đến máu chảy trên mặt cô.
Lê Diệu đưa tay sờ lên vết thương, đầu ngón tay chạm vào vết cắt sâu hoắm, máu tươi dính đầy bàn tay.
Cô lặng lẽ nhìn vệt đỏ trên tay mình, không cảm thấy đau, cũng chẳng thấy giận.
Chỉ là… thật nực cười.
Vậy ra, mệnh cách của cô thực sự đã bị đánh cắp?
Cô thật sự chỉ là một con rối trong tay gia đình bác cả, để họ mặc sức hành hạ, chà đạp?
Lê Diệu không nói gì, cũng chẳng buồn lau vết máu trên mặt, chỉ xoay người rời đi.
Thấy cô đột nhiên bỏ đi, Lê Dương lập tức nhíu mày.
"Lê Diệu, mày làm gì vậy? Quay lại!"
Nghe thấy hai chữ "quay lại", bước chân Lê Diệu theo bản năng chững lại. Một lực vô hình nào đó như đang kéo cô trở về.
Nhưng cô siết chặt nắm tay, cắn răng kìm nén, kiên quyết bước tiếp.
Không!
Cô không thể để bản thân bị điều khiển thêm nữa!
Phản ứng của cô khiến cả phòng khách rơi vào im lặng.
Đây là lần đầu tiên… Lê Diệu chống lại họ.
Lê Dương sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng nổi giận.
"Mày dám làm trái ý tao à?! Chán sống rồi phải không?! Tao bảo mày quay lại! Nghe không?! Quay lại ngay!"
Lê Diệu vẫn cắn chặt môi, không ngoảnh đầu.
Cô cứ thế bước ra ngoài.
Không ai ngờ rằng cô lại dám làm vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.