🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lê Dương giận đến mức mặt mày méo mó, theo phản xạ quay sang nhìn bác dâu cả Diệp Thúy Vân.

Diệp Thúy Vân nhíu mày, giọng điệu cũng trở nên sắc bén hơn.

"Lê Diệu, đừng có giận dỗi vô cớ. Các anh chị cháu chỉ đùa với cháu thôi, có cần làm quá lên như vậy không? Mau quay về đây, lát nữa bác sẽ mắng tụi nó."

Lê Diệu không hề dừng lại.

Sắc mặt Diệp Thúy Vân đanh lại, giọng điệu hoàn toàn mất kiên nhẫn.

"Lê Diệu, tao nói lần cuối! Nếu mày dám bước chân ra khỏi cánh cổng này…"

Bà ta ngừng lại một chút, rồi gằn từng chữ.

"Thì đừng hòng quay lại đây nữa!"
Diệp Thúy Vân hoàn toàn không tin rằng Lê Diệu dám rời đi.

Cô ta có thể đi đâu được chứ?

Chỉ dựa vào cái thể chất xui xẻo đó, đi đến đâu cũng gặp vận rủi, học gì cũng không giỏi, làm gì cũng không xong, nếu rời khỏi nhà họ Lê, ngay cả miếng cơm cũng không có mà ăn. Một kẻ vô dụng như vậy, căn bản không thể sống nổi nếu không có họ!

Bà ta cho rằng Lê Diệu cũng chỉ đang làm ầm ĩ như những lần trước. Chỉ cần họ giả vờ dỗ dành, khuyên nhủ vài câu, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.

Nhưng lần này, bà ta đã nhầm.

Lê Diệu không hề dừng lại, vẫn sải bước đi ra ngoài.

Đúng lúc này, bác cả Lê Kim Quý cùng Tịch Tử Mặc từ phòng khách bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta không khỏi nhíu mày, giọng nói trầm thấp đầy uy nghi:

“Có chuyện gì vậy?”

Lê Dương lập tức nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay Tịch Tử Mặc, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa ấm ức:

“Còn chuyện gì nữa chứ? Nó đang quậy phá đòi bỏ nhà đi, muốn gây rối để phá hỏng tiệc đính hôn của con!”

Lê Kim Quý đã sớm không còn dáng vẻ chất phác của ngày xưa. Ông ta khoác trên mình bộ vest cao cấp, chỉ cần cau mày một cái cũng đã lộ rõ khí thế mạnh mẽ.

Ông ta nhìn thẳng vào Lê Diệu, giọng điệu lạnh lùng:

“Lê Diệu, đừng càn quấy nữa! Cháu lại vì Tử Mặc phải không? Phải nói bao nhiêu lần cháu mới chịu hiểu đây? Tử Mặc là anh rể tương lai của cháu, lần trước cháu mạo danh thế thân đi gặp nó, Lê Dương chưa bao giờ trách móc cháu một câu, vậy mà bây giờ cháu lại giở trò gì nữa? Tử Mặc hoàn toàn không thích cháu!”

Tịch Tử Mặc lười biếng cất giọng, ánh mắt khinh miệt quét qua cô:

“Bắt chước một cách vụng về! Cô nghĩ rằng chỉ cần mượn nickname trên mạng của Lê Dương để gặp tôi là tôi sẽ nhận nhầm người à? Đúng là đồ xấu xí, si tâm vọng tưởng!”

Mượn nickname của Lê Dương?

Đồ xấu xí?

Si tâm vọng tưởng?

Lê Diệu cười lạnh.

Cô và Tịch Tử Mặc quen biết trên mạng từ năm lớp 10, dùng cái tên [Tư Niệm Sơn Hải] để trò chuyện suốt bảy năm, từ cấp ba đến tận năm tư đại học. Trong khoảng thời gian đó, cô đã nói không biết bao nhiêu lần rằng mình xấu xí, trên mặt có một vết bớt lớn nên không muốn gặp mặt ngoài đời.

Chính anh ta đã từng nói rằng, anh ta không quan tâm đến ngoại hình, chỉ quan tâm đến tâm hồn của cô. Chính anh ta đã từng khăng khăng đòi gặp cô ngoài đời thực.

Nhưng đến khi gặp mặt, anh ta lại trở mặt, nói cô là kẻ giả mạo, nói rằng người anh ta quen từ trước đến nay là Lê Dương.

Anh ta chê cô xấu thì cứ nói thẳng, việc gì phải đổ hết nước bẩn lên đầu cô?

Trước đây, vì tình cảm bảy năm, cô đã từng cố gắng giải thích, từng ngu ngốc níu kéo. Nhưng bây giờ thì sao? Cô không còn quan tâm nữa.
Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ khốn nạn trông mặt mà bắt hình dong.

Nếu anh ta thích Lê Dương như vậy, thì cứ để cho họ toại nguyện đi.

Lê Diệu không quay đầu lại, sải bước ra ngoài.

Bóng lưng cô kiên định, không có chút do dự nào.

Khoảnh khắc đó, trái tim Tịch Tử Mặc bỗng chấn động, có cảm giác như có thứ gì đó đang bị đào mất. Anh ta vô thức muốn mở miệng, muốn gọi cô lại…

Nhưng chưa kịp nói gì, Lê Dương đã siết chặt cánh tay anh ta, giọng nói mềm mại vang lên bên tai:

"Tử Mặc."

Lê Dương ngọt ngào nghiêng đầu, lắc nhẹ cánh tay anh.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, nỗi hoang mang và đau lòng của Tịch Tử Mặc lập tức tan biến.

Anh không nhận nhầm người.

[Tư Niệm Sơn Hải]—cô gái thông minh, sắc sảo mà anh ngưỡng mộ bấy lâu—chính là Lê Dương.

Còn Lê Diệu? Một đứa con gái xấu xí, thô kệch như vậy, làm sao có thể là người anh hằng mong đợi?

Bên ngoài biệt thự nhà họ Lê, Lê Diệu chậm rãi bước đi.

Gió đêm lạnh lẽo lướt qua làn da, nhưng trán cô lại lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.

Cô mới chỉ rời khỏi nhà họ Lê, mới chỉ chống lại mệnh lệnh của Diệp Thúy Vân một lần, mà cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

Trên người cô như mang theo một chuỗi xích vô hình, mỗi bước đi đều kéo theo cơn đau âm ỉ đến tận xương cốt.

Lê Diệu cắn răng chịu đựng, bàn tay bất giác siết chặt điện thoại.

Đột nhiên, cô nhớ đến mã QR mà mình đã quét từ tay gã thần côn nọ.

Không chần chừ, cô mở điện thoại lên.

Ứng dụng đã tải về, biểu tượng của nó nhỏ xíu nằm ở góc màn hình, đen thui như một cục than, trông có chút ngờ nghệch nhưng lại đáng yêu lạ thường.

Lê Diệu không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn vào.

Vừa chạm vào màn hình, một giao diện hiện ra, dòng chữ kỳ lạ chậm rãi hiện lên trước mắt cô:

[Chào mừng đến với ứng dụng Nhà Ma Phong Đô. Vui lòng đến vùng ngoại ô, cách thành phố Phong Đô 80km, để thừa kế khu vui chơi Nhà Ma Phong Đô.]

Ngay khi dòng chữ đó xuất hiện, những gông xiềng vô hình trên cơ thể Lê Diệu đột nhiên biến mất.

Toàn thân cô nhẹ bẫng, như thể vừa trút bỏ một tảng đá ngàn cân đè nặng suốt bao năm.

Ánh mắt cô dần sáng lên.

Ứng dụng này... thật sự có tác dụng sao?

Không cần suy nghĩ thêm, Lê Diệu lập tức lên mạng đặt vé tàu đi Phong Đô.

Cô đã chịu đủ rồi.

Suốt bao năm qua, cô bị nhà bác cả chèn ép, bắt nạt, bị trói buộc trong một vòng lặp không có lối thoát.

Nhưng lần này, cô sẽ đi thật xa.

Phong Đô.

Thành phố quê hương của mẹ cô—Tạ Vĩnh An.

Một tỉnh lị hạng hai, không thể sánh với Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu xa hoa, nhưng dù sao cũng là một thành phố phát triển không tệ.
Quan trọng hơn, nơi đó không có nhà họ Lê.

Từ Ninh Thành đến Phong Đô, khoảng cách vô cùng xa.

Tiền trong tay Lê Diệu không nhiều, cũng chẳng biết cuộc sống ở đó sẽ ra sao, vì vậy, cô chỉ dám mua vé tàu thường.

Một chuyến tàu kéo dài gần tám tiếng đồng hồ.

Những năm qua, cô đã từng cố gắng làm việc, nhưng vận xui cứ đeo bám, khiến cô liên tục mắc sai lầm hoặc bị thương vô cớ.

Không giữ được công việc nào lâu dài, tiền tiết kiệm cũng chẳng có bao nhiêu.

Đồ đạc ở nhà bác cả, cô không định lấy lại.

Dù sao, cũng chỉ toàn là mấy thứ rách nát.

Những giấy tờ tùy thân và vật dụng quan trọng, cô vẫn luôn mang theo bên người.

Sau một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng, khi màn đêm đã buông xuống, Lê Diệu cũng đặt chân đến vùng ngoại ô của thành phố Phong Đô.
Trên bản đồ điện thoại không hề hiển thị vị trí của Nhà Ma Phong Đô. Lê Diệu phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm ra nơi này.

Trước mắt cô là một khu vui chơi rộng lớn nhưng hoang tàn, đổ nát. Ngay cả tấm biển hiệu cũng rách tả tơi, chỉ còn đủ để nhận ra bốn chữ mờ nhạt: [Nhà Ma Phong Đô].

Tường bao quanh khu vực này cao ngất, phủ kín rêu phong, khắp nơi tràn ngập sương mù dày đặc. Đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong ra sao.

Trời đã tối, xung quanh vắng lặng đến đáng sợ. Gió lạnh thổi qua, mang theo âm thanh rì rào như tiếng ai đó thì thầm trong bóng đêm.

Lê Diệu bước đến cánh cổng lớn cũ kỹ, chần chừ suy nghĩ cách để tiếp quản khu Nhà Ma này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.