Lê Dương giận đến mức mặt mày méo mó, theo phản xạ quay sang nhìn bác dâu cả Diệp Thúy Vân.
Diệp Thúy Vân nhíu mày, giọng điệu cũng trở nên sắc bén hơn.
"Lê Diệu, đừng có giận dỗi vô cớ. Các anh chị cháu chỉ đùa với cháu thôi, có cần làm quá lên như vậy không? Mau quay về đây, lát nữa bác sẽ mắng tụi nó."
Lê Diệu không hề dừng lại.
Sắc mặt Diệp Thúy Vân đanh lại, giọng điệu hoàn toàn mất kiên nhẫn.
"Lê Diệu, tao nói lần cuối! Nếu mày dám bước chân ra khỏi cánh cổng này…"
Bà ta ngừng lại một chút, rồi gằn từng chữ.
"Thì đừng hòng quay lại đây nữa!"
Diệp Thúy Vân hoàn toàn không tin rằng Lê Diệu dám rời đi.
Cô ta có thể đi đâu được chứ?
Chỉ dựa vào cái thể chất xui xẻo đó, đi đến đâu cũng gặp vận rủi, học gì cũng không giỏi, làm gì cũng không xong, nếu rời khỏi nhà họ Lê, ngay cả miếng cơm cũng không có mà ăn. Một kẻ vô dụng như vậy, căn bản không thể sống nổi nếu không có họ!
Bà ta cho rằng Lê Diệu cũng chỉ đang làm ầm ĩ như những lần trước. Chỉ cần họ giả vờ dỗ dành, khuyên nhủ vài câu, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
Nhưng lần này, bà ta đã nhầm.
Lê Diệu không hề dừng lại, vẫn sải bước đi ra ngoài.
Đúng lúc này, bác cả Lê Kim Quý cùng Tịch Tử Mặc từ phòng khách bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta không khỏi nhíu mày, giọng nói trầm thấp đầy uy nghi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lê Dương lập tức nhào tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2710958/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.