Cô cúi xuống, giọng nói dịu dàng:
"Chị mới đến đây, không hiểu biết gì cả, cũng không biết nên hỏi em điều gì. Nếu có bảo vật mà không biết cách sử dụng, chẳng phải rất lãng phí sao? Thế nên, chị cần bọn họ hỏi giúp."
Nhờ những câu hỏi vừa rồi của hai nhóm người kia, giờ đây, Lê Diệu đã có thể xác định được ai mới là chủ nhân thực sự của vùng đất Xám.
Cô đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu Cẩu Đản:
"Đợi chị nhé!"
Dứt lời, cô dứt khoát bước ra ngoài.
Tình bạn của Cẩu Đản quý giá như vậy, cô sao có thể phụ lòng cậu bé được chứ?
Vùng đất Xám này, cô nhất định phải giành lấy!
Cẩu Đản tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích:
"Chị Lê! Chị biết ai là chủ nhân vùng đất Xám rồi sao?"
Lê Diệu quay đầu nhìn thẳng vào cậu bé, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả:
"Thím Cố… thật sự không phải là chủ nhân vùng đất Xám sao?"
Cẩu Đản lắc đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
"Em không biết. Nhưng lần trước, Ô Cửu cho rằng thím Cố là chủ nhân vùng đất Xám, vì vậy muốn giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện. Nhưng thím Cố nói bà không có tâm nguyện gì cả, bà rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."
Lê Diệu khẽ nhíu mày. Cô kéo Cẩu Đản ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm xuống:
"Kể cho chị nghe về thím Cố đi."
Cẩu Đản im lặng trong chốc lát, rồi bắt đầu kể.
Từ khi thức tỉnh trong vùng đất Xám, cậu bé đã chứng kiến rất nhiều người bên ngoài tìm đến nơi này với hy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711123/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.