"Cô gái kia là ai vậy?"
Một nam tu sĩ trong đám đông nhíu mày nghi hoặc. Hắn quét ánh mắt qua người Lê Diệu, rồi nhíu mày nói tiếp:
"Khí tức bình thường, không hề có chút linh lực nào… chẳng lẽ chỉ là một phàm nhân?"
Một nữ tu trung niên có vẻ hiền hậu nhìn thấy cô gái nhỏ đứng lạc lõng giữa đám đông tu sĩ liền khẽ nhắc nhở:
"Cô bé, nơi này không thích hợp cho người phàm như cô. Mau xuống núi trở về nhà đi."
Lê Diệu ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh đẹp thoáng chút ngơ ngác:
"Về nhà? Nhưng… đây chính là nhà của tôi mà."
Câu nói ấy như một quả bom nổ giữa đám người. Mọi ánh mắt lập tức dồn hết về phía cô, đầy ngạc nhiên và khó tin.
Người phụ nữ trung niên lắp bắp, giọng gần như không tin nổi vào tai mình:
"Cô… cô vừa nói gì? Đây… là nhà của cô?"
Lê Diệu gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Đúng vậy. Tôi sống ở đây."
Nói xong, cô bước thẳng đến trước cửa Tiên Phủ, đứng đó. Cô không hề tiến vào, nhưng điều lạ lùng là cánh cửa không hề phản ứng gì, cũng chẳng đẩy cô ra như những người khác.
Đám đông trở nên xôn xao.
Một tu sĩ già có vẻ đạo mạo, vội niệm pháp quyết, vừa bấm ngón tay tính toán vừa lẩm bẩm. Nhưng càng tính, sắc mặt ông ta càng nhăn lại, cuối cùng thở hắt ra:
"Kỳ lạ… hoàn toàn không tính được gì."
Bên cạnh ông, một người đàn ông toàn thân phát ra ánh vàng lấp lánh ngồi trên ghế, cười lạnh:
"Thật là mặt dày! Đây là Tiên Phủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2713449/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.