Câu hỏi của anh khiến Xuân Tảo nghẹn họng.
Khuôn mặt cô lập tức nóng bừng.
Xuân Tảo thừa nhận dưới tầm mắt của mẹ, cô tuyệt đối không dám và cũng không có ý định đến gõ cửa phòng Nguyên Dã để xin ké wifi.
Nhưng tình huống giống như tối hôm qua không phải lần đầu tiên xảy ra, nhu cầu vẫn còn đó mà giờ đây lại có người sẵn lòng giúp đỡ, thật khó để không nảy sinh một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Trước khi tạm biệt nhau, Xuân Tảo không còn do dự nữa mà đồng ý với lời đề nghị của Nguyên Dã.
Chàng trai không tỏ hề tỏ vẻ đã đạt được mục đích gì đó hay trêu chọc cô mà chỉ nói một câu “Cuối tuần sẽ tìm cơ hội đưa cho cậu”, rồi phóng xe đạp đi mất.
Đến trường, chỉ cần nghĩ đến việc này là nhịp tim của Xuân Tảo lại tăng nhanh như vừa chạy đua một trăm mét xong. Bí mật đầy hưng phấn và hồi hộp bao trùm lấy cô, chỉ có thể nhờ vào việc gãi tai, nói chuyện với bạn cùng bàn hoặc cố tình đọc sách để chuyển dời cảm xúc.
Có lẽ đây là tâm lý của kẻ đồng phạm chăng?
Sau tiết lịch sử, đại diện môn thể dục gọi các lớp xếp hàng ra sân, đám học sinh như những viên kẹo thả vào chai pepsi, ồ ạt tràn ra từ cửa lớp.
Chỉ trong chốc lát, hành lang đã chật cứng người, tiếng cười đùa của các cô gái lập tức im bặt cùng với sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm.
Cô giáo chủ nhiệm Trần Ngọc Như khoanh tay đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-vua-co-doi-tai-lua/2592239/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.