🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mãi đến 10 giờ tối hôm đó bọn họ mới trả phòng.

Ra khỏi khách sạn, hai người không vội bắt xe về trường mà lại ghé vào hiệu thuốc khi nãy để mua băng cá nhân.

Xuân Tảo chọn loại dành cho trẻ em có hình thú ngộ nghĩnh. Lúc thanh toán, Nguyên Dã tiện tay đặt thêm hai hộp gì đó lên quầy – một hộp màu vàng kim, một hộp xanh nhạt, nhãn hiệu và khẩu hiệu in trên đó còn không giống nhau.

Sau đó nói với thu ngân mặc blouse trắng: “Cho tôi thanh toán.”

Xuân Tảo nhìn quầy hàng rồi lại liếc anh.

Nguyên Dã bình thản nhướn mày trước ánh nhìn của cô: “Sao thế?”

Xuân Tảo mím môi cố nhịn, đợi ra ngoài mới hỏi: “Hôm nay còn chưa dùng hết mà?”

Nguyên Dã đáp tỉnh bơ: “Lần sau đừng mua loại của Nhật nữa, chật quá.”

Xuân Tảo: “…”

Cô thuộc kiểu tiết kiệm, lý trí đặt câu hỏi: “Vậy mấy cái chưa dùng phải làm sao?”

Nguyên Dã móc một hộp nhỏ đã bóc trong túi quần ra, kẹp vào hai ngón đưa tới trước mặt cô rồi nghiêm túc nói: “Em cầm về làm kỷ niệm nhé?”

Xuân Tảo hơi đỏ mặt, đẩy tay anh ra: “Anh cất đi.”

Nguyên Dã bật cười, cất đi.

Hai người bắt xe về cổng Tây Nam, cách đó không xa là nhà ăn Nghệ Viên. Nhà ăn này thường đóng cửa muộn, tầng hai vẫn còn sinh viên ngồi ăn xiên nướng đêm khuya.

Mùi thơm bay ra, lúc này họ mới thấy đói. Trước đó “khát” và “khô” chiếm ưu thế nhiều hơn.

Sau khi ăn qua loa chút mì, Nguyên Dã tiễn Xuân Tảo về ký túc.

Cô gái vừa bước vào cửa, không ngoài dự đoán đã bị bạn cùng phòng trêu: “Ôi chị Tảo đấy à, em cứ tưởng tối nay chị không về chứ.”

Xuân Tảo hơi nóng mặt, ngồi xuống cất đồ: “Sao thế được.”

Tắm xong đi ra, điện thoại báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem, là Nguyên Dã gửi đến.

Anh dán miếng băng cá nhân hình thú mà cô chọn lên mu bàn tay rồi chụp hình gửi qua.

Xuân Tảo bật cười thành tiếng.

Một người sao có thể vừa hung vừa ngoan, vừa lầy lội lại vô hại, vừa siêu gợi cảm mà vẫn dễ thương hết nấc như vậy chứ.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Học kỳ đầu tiên ở Bắc Đại trôi qua êm đềm như sóng nước quanh hồ Vị Minh quanh năm gợn nhẹ.

Xuân Tảo lập kế hoạch yêu đương mới, dành riêng mỗi cuối tuần ra nửa ngày cho Nguyên Dã.

Giống như bao cặp đôi ổn định khác ở đại học, có lúc họ đi ăn, xem phim, có lúc lại cùng nhau đến thư viện đọc sách, học nhóm.

Nếu có hoạt động câu lạc bộ thì cũng đi cùng nhau.

Xuân Tảo vì thế trở thành nhiếp ảnh gia “bán thời gian” của CLB Mèo. Mỗi khi đi cho mèo ăn cùng Nguyên Dã, cô đều mang máy ảnh theo để ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu của lũ mèo.

Còn khi cô tham gia buổi đọc sách hay xem phim, Nguyên Dã cũng sẽ kiên nhẫn ngồi chờ ngoài quán cà phê hoặc hành lang lớp học.

Cuối năm đó, Bắc Kinh đón một trận tuyết lớn hiếm hoi. Tuyết rơi dày đặc như lông vũ, qua một đêm, cả Bắc Đại hóa thành cung điện ngọc trong thi ca. Tường đỏ, ngói trắng, một mảnh thuần khiết. Ai nấy đều như đang bước trong một bức tranh thủy mặc nhạt màu.

Tất nhiên Xuân Tảo không thể bỏ lỡ thời tiết đẹp như tranh thế này, sáng sớm đã khoác tay Nguyên Dã đi đến sân vận động Ngũ Tứ.

Không ít sinh viên đã đến đó ném tuyết, chụp ảnh, lăn lộn, nhảy nhót, đùa giỡn, khói tuyết mù mịt khắp nơi.

Xuân Tảo liếc nhìn Nguyên Dã đang mặc áo phao trắng dài.

Anh đút một tay vào túi, dáng người cao ráo, mũ lông viền cổ càng tôn lên vẻ tuấn tú phong nhã, trông cứ như công tử danh gia thời xưa khoác áo cẩm tú bước ra từ trong tranh.

Cô chỉ về góc ít người hơn: “Anh qua bên kia đi, em chụp cho một tấm.”

Nguyên Dã đang nhắn tin, xung quanh ồn ào nghe không rõ, bèn ngẩng lên hỏi: “Em nói gì cơ?”

Xuân Tảo trêu: “Mới sáng ra đã bận rộn thế sao?”

Nguyên Dã giơ màn hình ra cho cô xem: “Đồ Văn Vĩ nói muốn đến trường mình ngắm tuyết.”

Xuân Tảo nhìn tên tài khoản, bật cười: “Sao lại có người đặt tên là ‘Chó Ngốc’?”

Nguyên Dã thản nhiên: “Tên ghi chú do anh đặt.”

Xuân Tảo càng cười không dứt.

Cô bất ngờ tập kích: “Vậy em thì sao? Em được đặt là gì?” rồi nắm lấy mép điện thoại anh: “Anh không được sửa tại chỗ nha.”

Chẳng lẽ là mấy cái biệt danh heo ngốc các thứ ấy hả?

Nguyên Dã đưa điện thoại cho cô: “Em tự xem đi.”

Xuân Tảo thoát khỏi khung chat với Đồ Văn Vĩ, lướt qua danh sách bạn bè ghim trên đầu, liếc một cái rồi cong môi cười, trả lại máy cho anh.

“Hài lòng chưa?” Nguyên Dã đọc biệt danh đặt cho cô trên WeChat lên: “Đại tiểu thư?”

Dù nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa, cảm giác vừa vui sướng vừa ngượng ngùng như bị điện giật ấy vẫn vẹn nguyên như cũ.

Xuân Tảo giơ tay vuốt tóc mái: “Anh đổi thành tên đó khi nào vậy?”

Nguyên Dã nghĩ một chút: “Sau khi thêm QQ của em.”

Xuân Tảo ngạc nhiên: “Vừa thêm đã sửa rồi sao?”

Nguyên Dã gật đầu: “Ừ.”

Không giống như nói dối.

Xuân Tảo vừa buồn cười vừa giận dỗi, làm nũng với anh: “Tại sao chứ? Khi đó tính em có tiểu thư đâu?”

Nguyên Dã thuận theo ý cô nói tiếp: “Ý em là bây giờ thì giống?”

Xuân Tảo không phủ nhận: “Giờ thì… có một chút chút.”

Được chiều chuộng đúng là dễ sinh hư. Kiểu như hay làm nũng, kiểu cách, cố tình gây khó dễ…

Ngay khoảnh khắc này, cô chính là minh chứng sống.

“Em cũng tự biết thân biết phận đấy nhỉ.” Vừa dứt lời, Nguyên Dã liền giữ lấy cổ tay cô gái theo phản xạ để đề phòng cú đánh sắp tới. Anh ghé sát tai cô, thì thầm: “Để xem nào, tại sao ta?”

Ngẫm lại mấy giây trước, anh chậm rãi nói tiếp: “Vì khiến anh vừa muốn bảo vệ em, lại vừa muốn phá hư em.”

Sau từng ấy kinh nghiệm, từ “phá hư” giữa hai người họ đã mang một tầng ý nghĩa vừa đặc biệt vừa ám muội.

Xuân Tảo xấu hổ đỏ mặt: “Tư tưởng anh có vấn đề rồi.”

Người bên cạnh làm ra vẻ cực kỳ vô tội: “Là em mới đúng, tư tưởng lệch lạc hết sức.”

Xuân Tảo nghiêm túc hỏi: “Thế anh nói xem, anh định phá hư cái gì?”

Nguyên Dã trả lời rất thẳng thắn, cũng rất đơn giản: “Phá tường.”

“Chủ nhà mà biết sẽ mắng đấy.”

“Nhưng mà…” Nguyên Dã hơi nheo mắt, ánh nhìn xa xăm như đang xuyên qua lớp sương tuyết để nhìn về những tháng ngày đã qua: “Nhìn em cứ tự giam mình như thế, anh thật sự rất muốn đưa em bỏ trốn. Giống như cái đêm đó, em nắm tay anh lao ra ngoài. Không biết sẽ đi đâu, chỉ biết cứ chạy mãi là được.”

Ánh mắt Xuân Tảo thoáng động rồi từ từ trở nên bình yên.

Một lúc sau, cô ngồi thụp xuống, nắm một nắm tuyết trên mặt đất, nặn thành một quả cầu méo mó rồi bất ngờ ném bộp vào ngực Nguyên Dã.

Vô duyên vô cớ bị tấn công, Nguyên Dã ngơ ngác: “Em làm gì thế?”

Xuân Tảo phủi mấy hạt tuyết còn dính trên tay rồi giơ hai ngón tay ra hiệu chiến thắng:

“Đây là một bức tường trắng nè, em phá xong rồi. Yeah~”

Bức tường trắng vỡ vụn.

Hóa thành tuyết mịn.

Và rồi họ sẽ cùng nhau chạy trốn trên cánh đồng tuyết trắng như bờ biển, tự do bay nhảy.

Nguyên Dã bật cười: “Phá tường gì chứ? Em đang phá anh thì có.”

Xuân Tảo phản bác bằng lý lẽ: “Ai bảo anh mặc áo trắng, lại cao như bức tường. Tượng trưng ấy mà.”

Nguyên Dã nheo mắt, phủi phủi ngực định trả đòn.

Nhưng chưa kịp ra tay, sau lưng đã bị ném hai phát. Quay đầu lại, anh thấy Đồ Văn Vĩ đứng xa xa vẫy tay, vẻ mặt như thể vừa bắt được chuyện hay.

Cậu ta đội mũ len màu xanh đậm, đi đôi bốt cao cổ, trang bị kín kẽ, trong tay còn cầm cả “vũ khí tối tân” — một dụng cụ xúc tuyết màu vàng chói. Trên đường đi đến, cậu còn tiện tay nặn thêm một quả cầu tuyết tròn vo, bắt chước vận động viên ném tạ vung tay ném thẳng về phía Nguyên Dã.

Lần này Nguyên Dã né được.

Rõ ràng Đồ Văn Vĩ đã chuẩn bị kỹ càng. Ngoài việc ăn mặc chống rét, cậu ta còn kéo theo hai chiến hữu, quyết tâm thể hiện sức mạnh cơ bắp tiêu biểu của nam sinh Học viện kỹ thuật Ngũ Đạo Khẩu.

(*) Biệt danh “quê mùa” của Đại học Thanh Hoa.

Cuộc chiến chính thức bắt đầu.

Một mình Nguyên Dã khó lòng địch lại cả ba, chẳng mấy chốc đã bị đánh gục, giữa chừng còn bị cả đám đ è xuống tuyết, nhét từng nắm tuyết to tướng vào bên trong mũ trùm. Anh đành phải cởi áo khoác, dốc ra từng đống tuyết trắng xóa như cát mịn.

Anh ném chiếc áo phao cho cô bạn gái đang cười tít mắt giơ máy ảnh chụp lia lịa, than thở: “Em không đến giúp anh một tay sao.”

Xuân Tảo vuốt v e chiếc máy ảnh, tỉnh bơ làm “sếp lớn” không nhúng tay vào chuyện của nhân viên: “Cái này đắt lắm đó.”

Đồ Văn Vĩ cười như được mùa, khiêu khích: “Tới đê, chạy mất dép rồi hả? Yếu như sên vậy? Sinh viên Bắc Đại tụi bây chỉ đến thế thôi à?”

Câu nói ngứa đòn của cậu ta khiến mấy sinh viên Bắc Đại xung quanh nghe mà tức giùm. Không cần biết quen hay không, cứ ném đã rồi tính sau.

Đồ Văn Vĩ bị ăn ngay một cú vào sau gáy, giận dữ quay đầu tìm thủ phạm.

Người kia nhanh chóng giơ tay làm một động tác giao lưu thân thiện.

Nguyên Dã phì cười, giơ tay khẽ hất mái tóc đen dính đầy tuyết, từng hạt tuyết lấp lánh rơi xuống nhưng chẳng thể phủi sạch những giọt long lanh còn vướng trên hàng mi.

Anh xoay cổ, vặn vai vài cái rồi lại xông thẳng vào trận chiến, quyết tâm gỡ lại danh dự.

Một góc sân vận động lập tức biến thành chiến trường.

Xuân Tảo thì vẫn đứng yên ở ngoài rìa, bình thản xem ảnh chụp từ màn hình máy ảnh nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Lại có hình nền mới cho tháng này rồi.

Lần tới có buổi giao lưu của hội nhiếp ảnh, sẽ chọn bức này làm ảnh triển lãm.

Tên bức ảnh là: Bạn trai mùa đông.

***

Anh bạn trai mùa đông của cô hôm nay không chỉ là người “chịu trận” chính bị ném tuyết đầy người mà còn phải mời đám chiến hữu thân thiết cùng bạn cùng phòng đi ăn bù.

Cả nhóm năm người kéo nhau đến một nhà hàng kiểu Tây gần trường.

Lúc chờ đồ ăn, Đồ Văn Vĩ vừa xoa xoa đôi tay lạnh cóng vì nghịch tuyết vừa hỏi có muốn làm ván năm người khởi động tí không.

Hai cậu bạn cùng phòng còn lại cũng gật đầu tán thành.

Đồ Văn Vĩ không thèm hỏi ý Nguyên Dã, quay sang hỏi Xuân Tảo: “Xuân Tảo biết chơi Liên Quân không?”

Xuân Tảo hơi khựng lại: “Thỉnh thoảng thôi.” —— Đây cũng là một trong những hoạt động yêu đương “danh chính ngôn thuận” giữa cô với Nguyên Dã, chứ ở ký túc mà toàn gọi WeChat với người yêu, cô sợ bạn cùng phòng khó chịu.

“Bây giờ rank gì rồi?”

Nguyên Dã chống tay lên bàn, cố nhịn cười đáp hộ: “Đồng.”

Đồ Văn Vĩ trợn mắt không thể tin nổi: “Chồng cậu từ hồi cấp ba đã chạm mốc 2200 rồi đó, mà giờ cậu vẫn lẹt đẹt ở rank Đồng á?” Rồi quay sang khinh bỉ Nguyên Dã: “Mày làm bạn trai kiểu gì vậy? Chỉ biết cày điểm cho mình thôi hả?”

Xuân Tảo giải thích: “Tại tớ ít chơi mà.”

Đồ Văn Vĩ lại hỏi: “Thế điện thoại cậu có tải sẵn game chưa?”

Xuân Tảo đáp: “Tải rồi.”

Đồ Văn Vĩ quay sang hỏi hai người bạn cùng phòng còn lại: “Chúng mày thì sao? Vào ván ghép đội chơi đi, chứ ngồi không cũng chán.”

“Ok luôn.”

Vào đến giao diện chọn tướng, Đồ Văn Vĩ bắt đầu “phá game”, không cho Nguyên Dã chọn vị trí đi rừng như mọi lần: “Cho Xuân Tảo đi rừng đi.”

Nguyên Dã: “???”

“Tớ không rành lắm đâu…” Xuân Tảo ấp úng.

Đồ Văn Vĩ phẩy tay: “Không sao, cậu cứ dọn quái trong rừng là được rồi, anh Đồ bảo kê.”

Vào trận được ba phút, quả nhiên Xuân Tảo chẳng rời khỏi rừng nửa bước, không giành lính, không đi gank, không hỗ trợ.

Các đường khác tạm thời bình yên. Chỉ có Nguyên Dã đường trên vừa farm lính vừa ba giây liếc một lần để quan sát cô bạn gái đang tập trung “đánh quái rừng” ở góc bản đồ, nhìn đến mức khóe môi cứ cong lên lúc nào không hay.

Khi đợt quái rừng thứ hai vừa xuất hiện, Xuân Tảo tiếp tục làm công việc “dọn rừng chuyên nghiệp” của mình.

Đến khu bùa xanh, Đồ Văn Vĩ đang chơi pháp sư ở đường giữa bỗng hỏi: “Xuân Tảo này, cậu sinh ngày bao nhiêu?”

Xuân Tảo ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: “Mùng 3 tháng 1.”

Đồ Văn Vĩ lập tức hóa thân thành “nam trà xanh”: “Chị ơi cho em xin bùa xanh nha~”

Hai người bạn cùng phòng liếc cậu ta bằng ánh mắt như thể bị sét đánh ngang tai, không hẹn mà cùng im re.

Nguyên Dã nhìn cậu bạn, không thể tin nổi: “Mày vừa nói gì đấy?”

Đồ Văn Vĩ cười mà không đáp.

Xuân Tảo nhìn màn hình, thấy trước mặt mình có một con quái to màu xanh đang phát sáng: “Là con này hả?”

Đồ Văn Vĩ gật đầu lia lịa: “Đúng rồi.”

Cô gái lập tức dừng tay, không đánh con quái màu xanh kia thêm phát nào nữa.

“Chị ơi em đến lấy đây~” Đồ Văn Vĩ vòng qua một đoạn, tính ăn con quái kia.

Ngay lúc quái còn lại chút xíu máu, Nguyên Dã thực hiện cú nhảy ba bước bay qua tường, ánh kiếm lóe lên, kiếm khách mặc áo choàng màu vàng chém một nhát kết liễu, chiêu cuối đưa anh về lại vị trí ban đầu.

Động tác siêu mượt chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Tướng của Đồ Văn Vĩ đứng đơ ra như tượng, nhìn chằm chằm vòng sáng màu xanh trống rỗng dưới chân, bất động mất mấy giây.

“Hôm nay mày chết chắc.” Đồ – bị cướp mất quái xanh – Văn Vĩ lạnh lùng tuyên án tử.

Xuân Tảo vẫn đang chăm chỉ dọn lính chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Mấy cậu bạn cùng phòng không nhịn nổi bắt đầu cười khúc khích.

Xuân Tảo quay sang hỏi Nguyên Dã: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Trên màn hình, kiếm khách mặc áo choàng màu vàng cầm kiếm lượn vòng quanh cô, vòng sáng màu xanh dưới chân anh sáng đến chói mắt. Anh chẳng buồn quay về vị trí đường trên của mình, cũng chẳng thèm farm lính hay bảo vệ trụ mà chỉ tung chiêu linh tinh dưới chân như đang khoe khoang gì đó. Cuối cùng anh dừng lại ngay trước mặt cô, mặt đối mặt, nhẹ nhàng đứng yên.

Một dòng tin nhắn trong game hiện lên:

“Cảm ơn chị nha~”


Editor có lời muốn nói:

Vốn dĩ tác giả còn viết thêm một phiên bản khác dành cho các bạn đọc không rành về game Liên Quân nữa nhưng Mạn xin phép không edit nhó TvT Bạn nào muốn đọc thêm thì inbox cho Mạn Mạn gửi link cv cho nha

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.