Cảm giác ẩm ướt trên môi khiến ta khẽ động mi. Mở mắt ra, đập vào mắt ta là một vị lão hòa thượng râu bạc. Lão nhân ôm ta, từng bước lảo đảo đi trong cồn cát, trong mắt phảng phất nỗi từ bi sâu thẳm như biển lớn.
Lão nhân nắm tay ta, dắt ta đi nửa tháng thì đến được Đột Quyết. Nhưng người đã tận số, rốt cuộc không thể đến được Vu Điền mà lão hằng mong mỏi. Cũng không còn tìm thấy vị Phật mà lão luôn hướng về.
Ta đơn độc giữa đất khách quê người, bất đồng ngôn ngữ, gian khổ truy tìm người bằng hữu mà phụ thân ta từng nhắc đến trước khi đưa ta nhập thương đội.
Lang bạt nửa tháng, ta tóc tai bù xù, rách rưới như ăn mày. Chỉ vì vô tình chiếm nhầm địa bàn của kẻ khác mà bị đánh đến suýt nghẹt thở.
Sau này, khi lang thang khắp chốn, một gánh hát đã nhìn trúng tướng mạo ta có nét khác biệt với người Đột Quyết, bèn đánh ngất ta rồi mang về gánh hát. Trùng hợp thay, chủ gánh hát ấy lại chính là người mà ta muốn tìm.
Hắn vừa nhìn thấy ta thì nhận ra ngay, ôm ta khóc ròng, bảo rằng vừa mới nghe tin phụ thân ta bị tịch thu tài sản, tru di tam tộc. Hắn nắm chặt tay ta, nghẹn ngào nói: Từ nay, ta chính là nghĩa nữ của hắn, hắn sẽ nuôi con khôn lớn, để ta không còn chịu khổ cực.
Lúc ấy, ta vô cùng cảm kích, một lòng tín nhiệm hắn. Cũng hạ quyết tâm, trong tương lai nhất định phải báo thù cho cha mẹ.
Chẳng ngờ, hắn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-xuan-trieu-a-huyen/1891641/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.