Sau đó, phụ thân dâng đơn lên Đại Lý Tự, thỉnh cầu tra rõ vụ án. Nhưng chẳng bao lâu sau, đơn bị bác bỏ một cách qua loa. Không lâu sau, như linh cảm được điều gì, phụ thân đưa ta trà trộn vào hàng hóa của thương nhân Đột Quyết, dặn dò ta sang đó tìm bằng hữu cũ của ông.
Sau đó, tin dữ truyền đến, phụ thân ta phạm tội, bị xử trảm cả nhà.
Mà tội danh là buôn lậu muối. Nhưng phụ thân ta xưa nay luôn trung hậu, đến một văn tiền thuế cũng chưa từng nộp thiếu, sao có thể phạm phải tội tày đình này?
Kiếp trước, ngay khi lập được thương hội, ta liền ngấm ngầm vận dụng nhân mạch tra xét vụ án năm xưa. Nhưng mọi manh mối như thể bị ai đó cố ý che giấu, dù ta cố gắng thế nào cũng chẳng lần ra được chút dấu vết.
Mãi đến một ngày, khi ta quay lại thương quán cũ của phụ thân thì một bà lão tóc bạc phơ tìm đến. Bà nói, năm ấy bà bán đậu phụ đối diện thương quán, tận mắt thấy một nam nhân béo tốt từ kiệu bước xuống, tiến vào thương quán rồi đóng cửa lại.
Ngay sau khi cửa đóng, một đám thị vệ ập đến, vây chặt thương quán, đến nước cũng không lọt vào nổi. Bà bảo, khi ấy bà chỉ muốn sống thêm mấy năm nên đành giấu kín chuyện này.
Mãi đến khi vào chùa Đại Giác, thấy Thái tử tham dự lễ tế, bà mới biết nam nhân đó chính là lão Hoàng đế lúc còn là Thái tử!
Nói đến đây, bà đỏ mắt, nước mắt lăn dài. Bà nói năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-xuan-trieu-a-huyen/1891791/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.