Thật kỳ lạ......
Nhưng thời gian và bầu không khí ngượng ngùng không cho phép bạn suy nghĩ sâu về sự kỳ lạ đó.
Kỷ Lê lấy hai đôi dép lê từ tủ giày. Ba người dường như không để ý đến góc khuất kia, cũng như thể tất cả đều rất quen thuộc với nhau. Mọi thứ diễn ra trong im lặng: bước vào cửa, thay giày, nhường đường, tất cả đều tự nhiên như một thói quen.
"Phanh" một tiếng, cửa đóng lại.
Kỷ Lê chớp chớp mắt với Trương Đình.
Trương Đình cũng chớp chớp mắt với Kỷ Lê.
Thật khó hiểu, thật không rõ, nhưng trước mắt đây là chuyện quan trọng.
"Chào cô." Kỷ Lê dời ánh mắt, lịch sự mỉm cười với Đàm Vị Cẩn.
Đàm Vị Cẩn cũng đáp lại: "Chào cô."
Kỷ Lê tiếp tục hỏi: "Muốn uống gì không?"
Đàm Vị Cẩn lắc đầu: "Không cần, lát nữa đi ngay."
Tiếp theo đó, Trương Đình giải thích lý do vì sao phải đi ngay: "À, quầy cơm nếp trước tiểu khu của tớ nghỉ rồi."
Kỷ Lê khẽ nhướn mày: "Rồi sao?"
Trương Đình đáp: "Trước tiểu khu của Đàm tổng cũng có quầy bán cơm nếp, là cửa hàng cố định, chưa nghỉ."
Kỷ Lê: "???"
Trương Đình: "..."
"Ha ha," Trương Đình gượng cười: "Cậu đi thay quần áo đi, xong rồi chúng ta đi."
Kỷ Lê: "???"
"Ai ya, đi đi đi." Trương Đình đẩy Kỷ Lê vào phòng ngủ, còn quay đầu nói với người ngoài cửa: "Đàm tổng, cô cứ ngồi trên sô pha chờ một lát, cậu ấy sẽ xong ngay thôi."
Vừa đóng cửa lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749145/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.