"A...... Tốt."
Kỷ Lê từ từ ngồi thẳng dậy, cười hì hì giơ ly rượu lên.
Một tiếng chạm ly, Đàm Vị Cẩn hỏi Kỷ Lê: "Câu trả lời này tôi vừa lòng chứ?"
Kỷ Lê: "Đương nhiên là vừa lòng rồi."
Đương nhiên vừa lòng, hắc hắc, đương nhiên vừa lòng rồi, huhu~
Kỷ Lê ngẩng đầu, uống cạn ly rượu trong một hơi.
"Ân......" Ngay sau đó, Kỷ Lê phát ra một tiếng cảm thán đầy thỏa mãn, vung tay lên, giơ ngón cái lên.
Đàm Vị Cẩn bị Kỷ Lê chọc cười, hỏi: "Cái like này là dành cho tôi, hay là dành cho rượu?"
Kỷ Lê trực tiếp vươn tay, ấn cái like vào vai Đàm Vị Cẩn, kèm theo một lời giải thích: "Mỹ nữ tỷ tỷ nên là của chúng ta," nói xong lại thấy không đúng, bổ sung thêm một câu: "Nên là của phụ nữ chúng ta."
Vừa lúc bài hát kế tiếp vui tươi hơn một chút, Kỷ Lê nắm chặt hai tay và bắt đầu xoay vòng theo nhịp.
Đàm Vị Cẩn lại lần nữa bật cười, rót thêm rượu cho Kỷ Lê: "Là của mấy người," rồi hỏi tiếp: "Nếu tôi là thẳng nữ thì sao?"
Kỷ Lê không do dự, thu lại tất cả biểu hiện hưng phấn: "Tôi đột nhiên nhớ ra nhà tôi quên tắt bình gas," nàng chắp tay trước ngực: "Xin cáo từ."
Đàm Vị Cẩn: "Thực tế vậy sao?"
Kỷ Lê dùng ngón tay diễn tả hành động đi bộ: "Đóng cửa lại, đứng trước cửa nhà cô khóc chít chít."
Đàm Vị Cẩn phối hợp với lời Kỷ Lê: "Ừ, thật đáng tiếc."
Kỷ Lê: "Chính xác."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749150/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.