Thân thể Kỷ Lê còn trên mặt đất, nhưng linh hồn như đã bay lên cõi tiên.
Nàng rõ ràng nhớ chai rượu còn nhiều lắm, sao giờ mực nước lại giảm thế này, nàng nhớ ly của mình vẫn còn rượu, sao giờ lại trống không.
"Ừm..." Kỷ Lê sờ ly rồi buông ra, hỏi người bên cạnh: "Mấy giờ rồi?"
Đàm Vị Cẩn nói: "Hai giờ."
Kỷ Lê: "Muộn vậy rồi sao."
Giây trước Kỷ Lê còn nghĩ trong lòng, muộn thế này sao nàng chưa về nhà, nhưng giây sau nàng nhận ra đó không phải trọng điểm lúc này.
Nàng đang dựa vào cái gì vậy?
Kỷ Lê tỉnh hơn phân nửa, nàng thế mà đang dựa vào lòng Đàm Vị Cẩn.
Trạng thái của Kỷ Lê giờ phút này như vừa ngủ một giấc, còn ngủ bao lâu thì không rõ, có thể một phút, có thể mười phút.
Không quan trọng, lúc này vì chột dạ, vì xấu hổ, mặt Kỷ Lê nóng bừng, lòng bàn tay cũng nóng lên.
Nàng mơ hồ nhớ lại vài đoạn ngắn, trong đó có giọng Trương Đình.
Đại khái trước khi ngủ, Trương Đình gọi cho nàng, hỏi nàng về nhà chưa, sao mãi không lên tiếng trong nhóm. Lúc đó Kỷ Lê còn chột dạ hơn bây giờ, nhưng vẫn mặt dày tim đập bình thường mà nói với Trương Đình là đã về.
Trương Đình nói tốt, chúc Kỷ Lê ngủ ngon rồi cúp máy.
"Sao không nói với cậu ấy là cô đang ở chỗ tôi?" Sau khi Kỷ Lê cúp máy, Đàm Vị Cẩn hỏi nàng thế.
Lúc đó không khí giữa hai người thế nào thì Kỷ Lê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749151/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.