Kỷ Lê lại mở bức ảnh Đàm Vị Cẩn gửi tới.
Trần Duyệt vẽ trên giấy A4, mặt sau còn in vài bản thảo không quan trọng của công ty cô ấy, rõ ràng là tranh vẽ lúc đi làm trốn việc.
Lúc đó để bức tranh không bị nhăn, Kỷ Lê đã cuốn từ cạnh hẹp qua, nhét vào cũng rất gọn gàng.
Giờ phút này, tờ giấy trong ảnh trông chẳng khác gì lúc nàng vừa cuốn lên.
Nhưng Kỷ Lê vẫn có chút sợ hãi.
Vì thế nàng nhắn Đàm Vị Cẩn: Cô mở ra xem chưa?.
Đàm Vị Cẩn đáp: Chưa.
Kỷ Lê thở phào nhẹ nhõm!
Kỷ Lê lập tức: Là của tôi, rơi đâu vậy?
Đàm Vị Cẩn: Trên xe tôi.
Kỷ Lê: Được rồi, chắc không cẩn thận rơi từ túi tôi ra ngoài.
Kỷ Lê: Thế cô rảnh lúc nào, tôi qua chỗ cô lấy nhé.
Đàm Vị Cẩn nói: Mai đi, tôi còn ở thành phố W.
Kỷ Lê: Được rồi.
Kỷ Lê: Cảm ơn nhiều lắm.
Đàm Vị Cẩn: Khách sáo gì chứ.
Kỷ Lê lại nhắn: Ngày đó đột nhiên đài có việc, tôi bận đến giờ luôn.
Kỷ Lê: Căn nhà của bạn cô tôi đã cân nhắc kỹ rồi, khoảng cách, giá cả, tiện nghi gì cũng rất ổn, chắc chưa cho thuê đâu nhỉ?
Đàm Vị Cẩn: Chưa
Kỷ Lê: Ừ ừ tốt quá, thế xem bạn cô khi nào rảnh nhé, tôi muốn ký hợp đồng thuê nhà.
Đàm Vị Cẩn: Tôi hỏi cô ấy một chút.
Kỷ Lê: Được rồi.
Kỷ Lê: Phiền cô quá.
Đàm Vị Cẩn: Không đâu.
Kỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-co-hoi-me-nhao-nhao/2749153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.