Khương Tân Nhiễm rõ ràng cảm giác được thân thể Cố Nhược không tự nhiên trong giây lát, ánh mắt cũng có chút né tránh.
Vẻ mặt Cố Nhược hơi cứng ngắc, cô muốn kết thúc chủ đề này, không muốn nhiều lời, "Chị còn hơi nhức đầu, muốn ngủ một chút."
Khương Tân Nhiễm giữ cô lại, thần sắc nghiêm túc, "Chuyện này có gì mà không thể nói? Chị chỉ cần trả lời có hoặc không, câu trả lời này khó đến thế sao?"
Khóe miệng Cố Nhược co rút vài lần, rồi im lặng.
Lòng Khương Tân Nhiễm trầm xuống.
Bầu không khí hài hòa ban đầu bỗng trở nên băng giá.
Trên mặt Khương Tân Nhiễm đột nhiên hiện lên sự mệt mỏi, nàng không muốn nhìn Cố Nhược dù chỉ thêm một phút nữa, cũng không muốn ở lại trong căn nhà khiến người ta ngột ngạt thế này. Mặt nàng lạnh xuống, không nói một lời, đứng dậy muốn rời đi.
Cố Nhược vội vàng kéo nàng lại, "Em đi đâu?"
"Về ký túc xá." Khương Tân Nhiễm vẻ mặt lạnh lùng nói, "Chị hết sốt rồi, cũng không cần em nữa, em ở lại đây còn ý nghĩa gì. Đúng rồi, chị nói với trợ lý của chị, lần sau chị bị ốm để anh ta trực tiếp gọi 120 cho chị, em không phải bác sĩ, anh ta gọi điện cho em cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Ở lại ăn cơm đi." Giữa hai lông mày Cố Nhược hiện lên vẻ cầu xin, "Hôm nay em chăm sóc chị, chị nên cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn, dù sao bây giờ chị cũng là sếp của em, sếp khỏe mạnh thì nhân viên mới dễ chịu. Đây là bổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/2926468/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.