Tố Cẩn vén rèm pha lê lên cho ta, dẫn ta vào trong.
Trong điện, Thái hậu nương nương vẫn còn phong vận, mặc một bộ thường phục màu trắng mềm mại, tựa vào trường kỷ.
Phía dưới, tiểu công chúa Hoành Dương nay đã trưởng thành và Thái tử đương nhiệm đang ngồi ngay ngắn, nói cười vui vẻ trò chuyện cùng bà.
Thấy ta bước vào, ánh mắt Thái hậu nương nương rõ ràng sáng lên, bà chống người ngồi dậy.
"Như Vi, Như Vi, mau lại đây! Mau lại đây! Để ai gia nhìn cho kỹ."
Ta vội vàng bước nhanh thêm mấy bước, khẽ hành lễ, rồi ngoan ngoãn đứng trước mặt Thái hậu nương nương.
"Xem ra dạo này gầy đi không ít." Thái hậu nương nương thân thiết nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt đầy thương xót: "Chắc là binh biến trong Hồn Dương thành đã dọa con sợ rồi."
"Đúng là có hơi sợ, là Như Vi không tốt, làm ngài phải lo lắng, còn phái Hà đại giám đến đón Như Vi về, chỉ là lúc đó tình hình cấp bách..." Ta cúi đầu, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn đúng mực.
"Ai gia hiểu!" Bà cười, ánh mắt nhìn ta càng thêm trìu mến: "Ai gia cũng từng trải qua cái tuổi của các con, sự thật chứng minh, ai gia không nhìn lầm người. Giao Hàn Sơn cho con, ai gia cũng coi như có lời giải thích với phụ mẫu của nó rồi."
"Thái hậu nương nương quá khen, Vương gia anh minh thần võ, là Như Vi trèo cao, ngài nói vậy, thật khiến Như Vi bất an."
Người nữ tử trước mắt này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-sinh-da-bien-kien-thu-ban-tam/1282533/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.