Tạ Ngự Trần: "Tay ngươi dùng để làm gì?" Yến Tuyết Không: "Dùng để nắm tay huynh. " Sau khi dùng xong điểm tâm, Tạ Ngự Trần thay đổi thói quen ngày thường tập luyện vào mỗi buổi sáng thành hoạt động dẫn Yến Tuyết Không đi dạo trong tông môn, mang đến ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người. Trên đường đi, Yến Tuyết Không đưa tay như một lẽ tự nhiên. Tạ Ngự Trần nhìn không hiểu: "Muốn cái gì?" "Muốn nắm tay huynh. " "... Nơi này sẽ không bị lạc. " "Ngự Trần ca ca thật ngốc." Yến Tuyết Không nghiêng đầu, quơ quơ bàn tay, nói: "Nắm tay không phải sợ lạc mất, là ta muốn nắm. " Tạ Ngự Trần nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn thon dài, từng đốt ngón tay khớp xương rõ ràng, không được tự nhiên mà dời tầm mắt. “Huynh có muốn nắm tay ta hay không?" Yến Tuyết Không lại hỏi một câu, không nhận được trả lời, nhẹ than một tiếng đang muốn thu tay về, đã thấy Tạ Ngự Trần bỗng nhiên nắm tới, bởi vì động tác quá nhanh nắm chặt cố tay hơi dừng sức một chút. Mắt đối phương hơi nhìn xuống đất, từ từ cùng với y mười ngón đan xem. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng cây tản Viên. Tiếng bàn luận xung quanh cũng dần đi xa. Trên con đường đi, hai người thiếu niên tay trong tay chậm rãi bước đi, có cảm giác như bọn họ hi vọng con đường này có thể dài thêm một chút. Tạ Ngự Trần nhìn như bình tĩnh, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng nóng. Yến Tuyết Không không nhịn được cười. Quân Ngự ca ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180640/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.